Chương 1: Phan Văn Trí Khoa x Phan Ngọc Trâm Anh [P.1]
Phan Văn Trí Khoa được về quê nghỉ hè. Cha mẹ cậu rất hãnh diện với hàng xóm có được con trai học Ðại học trên tận thành phố A, còn chị Phan Ngọc Trâm Anh của cậu thì trố mắt ngạc nhiên nhìn em trai mới xa cách có một năm mà đã trổ mã thành một người đàn ông vạm vỡ. Thật vậy, lên thành phố A được một năm nhưng Trí Khoa đã từng trải rất là nhiều. Nhất là cậu đã có được một cô bồ học cùng trường. Bao nhiêu đó cũng đủ làm cậu thấy tự tin hơn xưa rất nhiều.
Trí Khoa vui lắm, trở về thành phố nhỏ này làm cậu thấy lòng mình thật khoan khoái. Thành phố A tuy hoa lệ thật nhưng về đây vẫn thấy thích hơn. Căn nhà vẫn vậy, chị Trâm Anh thì vẫn như xưa, tuy đã gần hai lăm, hai sáu rồi mà cũng chưa có chồng. Cậu cũng ngạc nhiên, chị Trâm Anh của cậu cũng đẹp đẽ dễ thương đó chứ, nói theo kiểu bạn bè cậu thì chị cũng “điện nước đầy đủ” mà sao vẫn chưa lấy chồng! Cậu lén nhìn ngực vun đầy của chị mình mà tự nghĩ: “Vú của chị cũng được lắm chứ!”
Cậu nghĩ đến bé Hà, bồ của cậu, Hà đã cho cậu bóp vú vài lần và lần cuối cách đây ba ngày thì cậu lại được cho phép đút tay vào sờ âm hộ của nàng. Từ hôm đó Trí Khoa cứ thèm thuồng nhìn hạ bộ đàn bà con gái mà mơ tưởng viển vông. Cậu đã được theo bạn bè chơi đĩ một lần nhờ đó cậu đã biết thế nào là chịch nhưng cậu biết chịch đĩ là một chuyện còn chịch thật sự một đứa con gái đàng hoàng là một chuyện khác hoàn toàn.
Hôm đó cậu đang đứng nói chuyện với chị Trâm Anh của cậu thì một cơn gió nhẹ làm bay tà áo dài của chị và làm ép cái quần lãnh trắng vào đùi chị làm hằn rõ lên cái viền của quần lót… Trí Khoa trố mắt trân trân ra nhìn, Cậu không khỏi tự thầm hỏi: “Không biết mu âm hộ chị Trâm Anh có nhiều lông không ta?”
Vừa nghĩ đến đó thì cậu tự thấy xấu hổ quá, chợt đưa tay lên tát vào mẹ mình một cái. Trâm Anh giật mình hỏi em trai: “Ủa cái gì mà sao tự nhiên vả mình vậy hả Khoa?”
Trí Khoa ấp úng: “Dạ, không có gì, em nghỉ bậy nên tự phạt mình!”
Trâm Anh cười ríu rít: “Em thật là điên…”
Phan Ngọc Trâm Anh
Nàng âu yếm nhìn em trai. Từ lúc người anh cả chết từ hồi còn nhỏ thì nhà chỉ có hai chị em, Trâm Anh rất thương đứa em trai của mình, nàng hãnh diện có được đứa em trai vừa đẹp trai vừa học giỏi có tiếng. Nàng rất gần gũi với cậu mặc dù hai chị em cách nhau năm tuổi. Trâm Anh rất buồn khi Trí Khoa phải lên thành phố A vào học Ðại học. Nhưng rồi nàng cũng lãng quên được phần nào khi được anh Quân, theo đuổi.
Cách đây một tháng, Quân còn đưa ra đề nghị muốn xin cưới nàng. Trâm Anh do dự vì nghĩ mình chưa thật sự yêu Quân. Trong thâm tâm nàng cũng có sự hơi chê Quân là nhà quê, cục mịch. Nàng thích đi chơi với Quân, được Quân nắm tay… nhưng nàng chưa cảm nhận thế nào là bồng bột đam mê. Một đôi lần, nàng thử để cho Quân sờ vú mình ngoài làn áo, nàng cũng thấy thích thú phần nào nhưng nàng nghĩ tình dục phải tuyệt vời hơn chứ, phải làm nàng xây xẩm hơn chứ? Nhưng cha mẹ có vẻ vừa ý Quân nên đôi lúc Trâm Anh cũng muốn chấp nhận cho xong.
Tối hôm đó, Trí Khoa nói với Trâm Anh: “Chị Trâm Anh nè, cha mẹ đi qua tỉnh F mấy ngày để ăn giỗ bà Tám, vậy tối nay em xung phong mời chị đi ăn tiệm.”
Trâm Anh cười nói: “Chà ngon ta! Có tiền không đó mà đòi mời?”
Khoa nài nỉ: “Ði nghen chị, lâu rồi chị em mình không có dịp tâm sự với nhau.”
Trâm Anh dịu dàng nắm tay em mình: “Ừ phải rồi đó. Vậy thì đi.”
Cả hai thật vui vì đã lâu hai chị em không có dịp hàn huyên với nhau. Từ nhỏ cả hai đã khắng khít với nhau, bây giờ đã lớn nhưng tình chị em vẫn còn nguyên vẹn và tràn đầy. Trí Khoa kể cho Trâm Anh nghe những chuyện vui buồn ở thành phố A, cả chuyện tình cảm lặt vặt của cậu. Còn Trâm Anh thì nói cho Trí Khoa nghe những phân vân của nàng về anh Quân.
Ðến một lúc, Trí Khoa đồng tình với Trâm Anh nên đưa tay ra nắm tay chị cậu. Trâm Anh hơi ngượng nên định rút tay về nhưng không hiểu sao nàng lại để yên. Một cảm giác lâng lâng dễ chịu từ từ tràn ngập lòng nàng. Ðể cho một con trai nắm tay, dù đó là đứa em trai của mình cũng làm nàng khoan khoái. Trâm Anh tự nhủ như vậy là không nên nhưng nàng vẫn thụ động để Trí Khoa nắm tay mình.
Hai chị em hàn huyên thật vui. Trí Khoa cười cười nhìn Trâm Anh: “Chị nè, chị cậu thiệt em nghe: Với anh Quân chị có làm tình với ảnh lần nào chưa?”
Trâm Anh đỏ bừng mặt: “Nói bậy nghe, em kỳ cục thiệt nha!”
Trí Khoa nhìn Trâm Anh: “Vậy là chị vẫn còn trinh sao? Chị hai lăm tuổi rồi đó nha!”
“Ừ thì kệ người ta, ai biểu em xía vào?” Trâm Anh thấy lòng mình thật vui khi được nói cả những chuyện thầm kín như vậy với em trai.
Thấy Trí Khoa uống bia, Trâm Anh cũng đòi thử uống cho biết. Nhưng vì không quen nên chỉ mới uống một chai mà nàng đã mau chóng thấy ngà ngà. Trí Khoa đề nghị nên về nhà thì hơn.
Trí Khoa dìu chị mình về phòng rồi cậu mở đĩa nhạc. Cậu rủ Trâm Anh khiêu vũ. Nàng lắc đầu quầy quậy cười: “Chị là dân nhà quê! Làm gì mà biết nhảy đầm nhảy điếc!”
Trí Khoa cố ép: “Chị không biết thì em dạy cho chị mà. Ðứng ra đây nhảy với em.”
Cậu đưa tay nắm lấy tay chị cậu làm Trâm Anh đành phải chiều theo.
Bản nhạc trữ tình trỗi lên thật nhẹ, thật êm… Trâm Anh đã ngà ngà say, đầu óc nàng như vướng đầy sương mù… nàng đặt đầu lên vai Trí Khoa để cậu dìu nàng theo tiếng nhạc. Nàng cảm thấy thật khoan khoái, một cảm giác thật mới lạ với nàng. Mùi đàn ông là lạ của Trí Khoa xông lên mũi nàng làm nàng ngây ngất… Nàng chỉ muốn ngủ ngay bây giờ, trong vòng tay Trí Khoa.
Phần Trí Khoa thì lúc đầu cậu còn cố dìu chị cậu theo nhịp nhưng thân hình chị cậu càng lúc càng nặng trĩu, cậu sợ buông chị cậu ra thì chị cậu sẽ ngã nhào xuống sàn.
Trâm Anh loạng choạng làm Trí Khoa phải ghì nàng lại. Cùng lúc, cậu cảm nhận hai gò vú của Trâm Anh đang áp sát vào ngực cậu làm cậu bàng hoàng. Phản ứng đầu tiên của Trí Khoa là đẩy nhẹ thân hình của Trâm Anh ra xa xa nhưng rồi không hiểu nghĩ sao, cậu lại ôm chặt chị cậu hơn. Ôi thật là sung sướng!!! Mùi thơm con gái tỏa ra làm cậu mê mẩn tâm thần, quên hẳn là cậu đang ôm chị của cậu.
Trí Khoa kín đáo thò tay ra phía trước ngực để run run đặt tay lên vú chị cậu. Cậu nín thở chờ đợi phản ứng của Trâm Anh… nhưng Trâm Anh đang mơ mơ màng màng đâu còn lý trí để phản ứng gì nữa. Trí Khoa đánh bạo xoa xoa vú chị cậu xuyên qua làn áo thun. Thật là kích dâm không thể tả được! Cậu đang sờ vú chị của cậu đây. Trâm Anh vẫn lờ đờ như đang ngủ. Côn thịt Trí Khoa cương cứng lên tối đa, cậu ép côn thịt cậu vào bụng Trâm Anh. Cậu hỏi nhỏ vào tai nàng: “Chị Trâm Anh, em đỡ chị lên giường ngủ nha?”
Trâm Anh trả lời ấp a ấp úng, Trí Khoa không hiểu gì hết. Cậu dìu Trâm Anh nằm lên giường. Cậu định bỏ về phòng mình nhưng mắt cậu cứ nhìn vào bộ ngực phập phồng của Trâm Anh. Cậu tự nghĩ: “Chị Trâm Anh đang ngủ, tội gì không thừa cơ nhìn lén vú của chị?”
Vậy là cậu nhẹ nhàng cởi áo của Trâm Anh ra, rồi cả cái áo vú cũng bị tuột ra. Cậu hoa mắt ra nhìn cặp vú dễ thương của Trâm Anh. Cậu cầm lòng không được, lại nghĩ: “Thôi thì sẵn dịp lén nhìn âm hộ của chị luôn thể…”
Chương 2: Phan Văn Trí Khoa x Phan Ngọc Trâm Anh [P.2]
Vậy là cậu nhẹ nhàng cởi áo của Trâm Anh ra, rồi cả cái áo vú cũng bị tuột ra. Cậu hoa mắt ra nhìn cặp vú dễ thương của Trâm Anh. Cậu cầm lòng không được, lại nghĩ: “Thôi thì sẵn dịp lén nhìn âm hộ của chị luôn thể…”
Thế là cậu thận trọng tuột quần của Trâm Anh ra, rồi cả cái quần lót… Khi Trâm Anh đã trần trụi rồi thì Trí Khoa ngây người ra nuốt nước miếng… Mu âm hộ chị Trâm Anh thật là đẹp không thể nào tả cho hết, lông nàng chỉ lún phún thôi, không che kín được khe âm đạo… thật là một tuyệt phẩm của Tạo Hóa… cậu nhớ lại hồi cậu đâu chừng mười tuổi, có một dịp duy nhất cậu được lén nhìn chị mình thay đồ, cậu nhớ là lúc đó chị cậu khẳng khiu như khúc gỗ mặc dù chị đã hơn mười lăm tuổi rồi, ngực chị lúc đó còn xẹp lép và mu âm hộ của chị thì trơn tru như âm hộ con nít. Vậy mà bây giờ, mười năm sau, Chị Trâm Anh thật là đẹp với hai bầu vú vun đầy và mu âm hộ với chùm lông đen phất phơ…
Phần Trâm Anh thì khi Trí Khoa cởi áo của nàng thì Trâm Anh đã cảm nhận được ngay, nàng định vùng dậy để quát cậu em trai đã xúc phạm đến mình, nhưng không hiểu sao người nàng như nhũn ra, có lẽ vì ảnh hưởng của chai bia. Ðầu óc của Trâm Anh vẫn suy nghĩ được, nhưng tay chân nàng thì như bị tê liệt, không cách gì mà động đậy được. Nàng hốt hoảng thất kinh khi Trí Khoa tuột quần nàng ra, Trâm Anh xấu hổ tận cùng khi hé mắt thấy Trí Khoa đứng trố mắt ra nhìn thân thể trần trụi của mình đang nằm trên giường.
Nàng chỉ muốn đưa hai bàn tay ra che vú và che mu âm hộ nhưng cả người nàng như tê cứng! Trâm Anh không khỏi tự giận mình. Nhưng cùng lúc nàng lại cảm thấy kích thích lạ kỳ khi được nằm lõa lồ như vậy cho Trí Khoa chiêm ngưỡng, một cảm giác tội lỗi nhưng lại thật thú vị. Trâm Anh nghĩ có lẽ vì Trí Khoa là người con trai gần gũi nàng nhất, đứa em trai mà nàng thương yêu thật sâu đậm…
Trí Khoa không cầm lòng được nữa, cậu cũng bị hơi men đang làm cậu không còn biết phải trái gì nữa, cậu cởi nhanh quần áo rồi tắt đèn trèo lên giường… Cậu thầm thì vào tai Trâm Anh: “Chị Trâm Anh ơi, em chịu không được nữa, em thèm được chơi chị quá đây!”
Ðến lúc đó Trâm Anh mới hoảng hồn thức tỉnh! Tình huống đang bị đẩy vào một hướng đi đầy kinh hoàng, Trâm Anh cuống cuồng cố thu hết sức lực để ngồi dậy, rồi nàng loạng choạng chạy ra cửa, Trí Khoa phóng người theo ôm chầm lấy Trâm Anh, cậu chỉ muốn đè chị mình ra mà chịch. Cậu hôn tới tấp vào cổ của Trâm Anh. Trâm Anh đưa tay ra tát vào mặt Trí Khoa làm cậu tá hỏa tam tinh nhưng cậu bất cần, cơn lửa tình dục đang âm ỉ trong cậu, cậu ôm chặt Trâm Anh kéo nàng về lại giường.
Trâm Anh cố vùng vẫy nhưng Trí Khoa đưa tay phải của cậu ghì hai tay của Trâm Anh vào nhau. Cậu ngồi lên bụng của nàng. Trâm Anh cảm nhận rõ ràng côn thịt của Trí Khoa đang ấn lên bụng, Trâm Anh mắc cỡ quá định la ầm lên nhưng không hiểu sao, cổ nàng như cứng nghẹn, không một âm thanh nào thoát ra được, chỉ phát ra những tiếng ấp úng, ú ớ vô nghĩa. Nàng chỉ còn biết nhắm nghiền mặt lại, không dám nhìn vào mặt Trí Khoa.
Trí Khoa hấp tấp nói nhỏ vào tai chị cậu: “Chị Trâm Anh, em xin lỗi chị nghe, nhưng em phải chơi chị mà thôi.”
Cậu trườn người xuống, Trâm Anh cố kẹp cứng hai đùi lại nhưng Trí Khoa dùng tay còn lại để vạch hai đùi nàng ra. Trâm Anh kêu lên một tiếng nức nở rồi để Trí Khoa nằm vào giữa hai đùi nàng. Nàng cảm nhận côn thịt cương cứng đang áp vào mu âm hộ nàng, Trâm Anh thấy xấu hổ quá nhưng cả người nàng lại tê tê dễ chịu, Trâm Anh lại tự trách mình sao lại mâu thuẫn như vậy. Lúc này là lúc phải hét lên sự căm phẫn của nàng để Trí Khoa dừng lại, vậy mà nàng lại nằm yên thụ động…
Tay phải Trí Khoa vẫn giữ chặt hai cổ tay của Trâm Anh khóa chéo trên đầu nàng, tay kia cậu nắm côn thịt vụng về tìm lỗ âm đạo của chị. Khi Trâm Anh nhắm mắt kêu lên một tiếng nhỏ thì Trí Khoa biết là mình đã đặt đúng mục tiêu. Cậu lim dim mắt bắt đầu đẩy côn thịt vào khe âm đạo của chị mình. Trâm Anh nhăn mặt vì âm đạo đang bị nong ra tối đa… nàng cố vùng vẫy nhưng không được vì bị cậu em trai ghì chặt, hơn nữa côn thịt đã vào được gần phân nửa nên Khoa đâu có dễ gì chịu bỏ cuộc!
Trí Khoa sướng điên lên, tuy đã đi chơi đĩ một lần rồi nhưng đây là lần đầu tiên cậu được chơi một đứa con gái nhà lành. Tình huống đưa đẩy đã làm cho đứa con gái đó là chị cậu nhưng cậu bất cần, cậu đang cần chịch, sau đó sẽ xin lỗi chị cậu, nếu chị cậu có đập cậu tan xác cậu cũng sẽ chịu tội, bây giờ cậu khẩn cấp cần được chịch để giải tỏa những áp lực mạnh mẽ đang dằn vặt cậu.
Khi côn thịt cậu chạm vào màng trinh của Trâm Anh thì tuy thiếu kinh nghiệm nhưng cậu cũng đoán được lờ mờ là cậu sắp sửa phá trinh chị cậu. Trí Khoa khẩn khoản nói vào tai Trâm Anh: “Chị Trâm Anh, một lần nữa em xin lỗi chị nghe, em có tội lắm nhưng em lấy trinh chị đây!”
Rồi cậu mạnh dạn ấn côn thịt vào… Trâm Anh oằn oại, nàng đau quá, kêu lên mấy tiếng thảm thiết, lợi dụng một giây sơ hở của Trí Khoa, nàng rút được hai tay ra cố đẩy Trí Khoa ra nhưng cậu nặng quá, nàng chỉ còn biết đập mạnh lên lưng em trai. Trâm Anh cố nhoài người ra khỏi giường nhưng đã trễ rồi, côn thịt căng cứng đã chui lọt vào tận đáy âm đạo.
Trâm Anh như cá bị cắn câu, móc câu đã nằm tuốt trong âm đạo nàng, dù có cựa quậy cách mấy cũng không thể thoát được. Trâm Anh sàng qua bên trái thì Trí Khoa cũng sàng qua bên trái, nàng sàng qua bên phải thì Trí Khoa cũng sàng theo bên đó, côn thịt của cậu vẫn ghim sâu trong âm đạo đỏ hỏn của Trâm Anh. Trâm Anh cúi đầu nhìn xuống, kinh hãi thấy côn thịt to đùng nằm tuốt trong âm hộ nàng, lông côn thịt ép sát vào lông âm hộ của nàng. Trâm Anh đau quá kêu thảm thiết: “Ui da, đau quá, Trí Khoa ơi… đau chị quá… ui… ui…”
Nàng đập một cách tuyệt vọng vào lưng em trai.
Mặc cho Trâm Anh vừa đánh vừa cào cấu vào lưng cậu đến rướm máu, Trí Khoa tiếp tục chịch chị cậu như điên, cậu nhấp mạnh côn thịt, mỗi lần như vậy Trâm Anh lại cất tiếng kêu đau đớn. Sau một lúc, nàng không còn sức nữa, đành nằm yên chịu trận đến khi Trí Khoa gầm lên một tiếng rồi bắn khí xối xả vào trong âm đạo chị cậu. Cậu bất tỉnh nằm lăn qua bên…
Khi cậu tỉnh dậy thì cậu thấy Trâm Anh đang khóc thút thít bên cạnh. Bây giờ Trí Khoa mời đo được tầm quan trọng kinh người của việc làm của cậu. Cậu vừa phá trinh người chị yêu mến của cậu, một việc tày trời. Cậu tỉnh rượu, lạnh cả người, cậu lắp bắp: “Chị Trâm Anh, em đã làm gì vậy? Chết em rồi.”
Trâm Anh càng tủi thân khóc lớn hơn…
Trí Khoa đứng phắt dậy: “Em biết lỗi của em rồi, chị Trâm Anh, em chỉ còn nước bỏ nhà ra đi để chị không bao giờ gặp lại em nữa, chị tha lỗi cho em.”
Cậu đã quyết định như vậy rồi, nên bỏ về phòng mình. Cậu hùng hục sửa soạn vali, nghĩ đến chuyện phải bỏ nhà ra đi, không gặp lại cha mẹ và chị Trâm Anh, Trí Khoa không cầm được nước mắt ứa ra.
Chương 3: Phan Văn Trí Khoa x Phan Ngọc Trâm Anh [P.3]
Phần Trâm Anh thì nàng giật mình khi nghe Trí Khoa nói như vậy. Nàng lo sợ nếu Trí Khoa bỏ nhà ra đi thì hậu quả không biết sao mà lường được. Cả gia đình sẽ bị tan nát… Trâm Anh đứng dậy mặc nhanh một cái áo ngủ rồi chạy sang phòng Trí Khoa. Nàng đi khập khiễng vì trong âm đạo nàng còn đau nhức, một vệt máu còn dính trên đùi trần.
Nàng đứng dựa cửa nhìn Trí Khoa vừa khóc vừa dọn quần áo. Nàng thấy lòng mình dịu lại. Nhìn em mình đang đau khổ, nàng quên bẵng đi nỗi khổ của chính mình. Nàng kêu: “ Trí Khoa…”
Trí Khoa nhìn lên thấy chị cậu tiều tụy, bơ phờ đứng như một pho tượng. Cậu chạy lại quỳ xuống: “Em xin lỗi chị.”
Rồi cậu ôm hai đùi chị cậu mà khóc. Trâm Anh đưa tay vuốt tóc em. Nàng bối rối thấy gương mặt Trí Khoa đang úp vào địa điểm của mu âm hộ nàng. Vì chỉ mặc một cái áo lớn chỉ che được một phần thôi nên mu âm hộ nàng còn lồ lộ ra đó. Nàng ngượng quá, đẩy Trí Khoa ra. Nhưng Trí Khoa cứ ôm ghì đùi chị cậu cậu úp mặt vào mu âm hộ chị cậu mà năn nỉ xin lỗi rối rít. Cậu ngửi mùi âm hộ nồng nặc của chị cậu, mùi âm hộ và cả mùi khí của cậu.
Cậu khóc nói: “Chị Trâm Anh, chị tha thứ cho em nghe.”
Trâm Anh nói nhỏ: “Em đã làm việc tày trời, nhưng không nên hấp tấp mà lấy những quyết định điên rồ. Em đừng bỏ nhà đi chỉ làm khổ thêm cả gia đình. Cha mẹ có tội tình gì đâu mà em lại muốn làm cho cha mẹ khổ?”
Trí Khoa toát mồ hôi, cậu biết mình đã suy nghĩ hồ đồ. Cậu nắm tay Trâm Anh: “Vậy em phải làm gì bây giờ?”
Trâm Anh: “Thôi cái đó ngày mai sẽ tính, bây giờ em đi ngủ đi.”
Thấy Trâm Anh không nặng lời hơn, giọng nàng tuy buồn bã nhưng không có vẻ khẩn trương, Trí Khoa yên tâm phần nào, cậu nghe theo lời chị cậu.
Về phòng Trâm Anh trằn trọc suốt đêm, đầu óc nàng trống rỗng, nàng không biết phải suy nghĩ làm sao. Có điều lạ là nàng không thấy thù ghét Trí Khoa chút nào. Sáng dậy, nàng bước qua phòng Trí Khoa. Trâm Anh yên tâm thấy Trí Khoa ngủ ngon lành, đến nổi để lòi cả côn thịt ra ngoài chăn. Trâm Anh trân trân nhìn côn thịt, chính côn thịt này đà phá trinh nàng đêm hôm qua. Trâm Anh lại thấy lòng mình lâng lâng, thật khó hiểu.
Khi cậu thức dậy thì Trí Khoa lấy smartphone gọi đến văn phòng của chị cậu để năn nỉ chị cậu tha thứ cho cậu. Trâm Anh làm mặt giận biểu cậu phải chờ mình về rồi mới giải quyết chuyện này. Khi đến giờ tan sở thì Trâm Anh về nhà ngay. Bước vào nhà, nàng thấy Trí Khoa thấp thỏm vòng tay đứng chờ nàng như học trò có lỗi đang chờ cô giáo phạt. Trâm Anh cười thầm trong bụng nhưng nàng không khỏi ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mặt Trí Khoa. Cậu chạy ra mừng rỡ nắm lấy tay chị. Trâm Anh đỏ bừng mặt, định rút tay ra nhưng rồi nàng cũng để yên cho Trí Khoa nắm tay. Trí Khoa lo lắng ân cần hỏi: “Chị Trâm Anh, chị có được một ngày vui hay không?”
Trâm Anh càng đỏ mặt hơn, chị quát nhẹ: “Vui cái gì mà vui! Nhức đầu muốn chết đi…”
Trâm Anh liếc nhìn thấy em mình xịu mặt, nàng càng đay nghiến: “Nghĩ đến em chỉ muốn đập tan xác em ra cho hả giận…”
Trí Khoa cúi đầu tiu nghỉu thật tội nghiệp, Trâm Anh thấy hơi hối hận đã quá lời nên dịu lại: “Nói vậy thôi, chứ chị cũng được một ngày bình thường.”
Trâm Anh nghĩ thầm mình không thật sự thành thật với chính mình khi nói ra câu đó: Thật sự thì cả ngày trong văn phòng Trâm Anh cứ nghỉ miên man đến hình ảnh đêm qua khi nàng để cho Trí Khoa lấy trinh nàng. Mà mỗi lần nghĩ đến thì người nàng nóng ran lên, đến độ con Ðào, đứa bạn thân trong sở phải lo lắng: “Này sao coi bộ mặt mày đỏ hừng hực… có bị sốt không đó?”
Mà Trâm Anh nghĩ mình cũng thật khó hiểu: Nàng có một người bạn trai cũng nắm tay nhau đi dạo ngoài bờ sông mỗi chiều thứ bảy nhưng đối với anh ta nàng chỉ cho sờ vú qua loa hoàn toàn không chịu để anh ta làm bất cứ cử chỉ nào khác, vậy mà tối hôm qua… Dù Trí Khoa có lỗi nhưng Trâm Anh cũng có gánh một phần trách nhiệm: Nàng đã không phản ứng kịp thời để ngăn chặn những cử chỉ hồ đồ của Trí Khoa. Dù có cho là bị sai nhưng Trâm Anh phải nhận phần trách nhiệm của mình. Trâm Anh xấu hổ đến nghỉ lúc Trí Khoa leo lên người nàng, để côn thịt nóng hổi của cậu áp lên mu âm hộ của nàng… Trâm Anh đã đứng bật dậy vì bối rối, phải bỏ đi ra ngoài sân công ty một lúc để lấy lại nhịp thở bình thường…
Trí Khoa rón rén hỏi Trâm Anh: “Chị Trâm Anh chị còn đau không?”
Bây giờ thì Trâm Anh thấy âm hộ mình không còn đau như hồi sáng nữa, ngược lại nàng nghe hình như có một luồng lực gì lạ lùng đang di chuyển khắp cả cơ thể mình. Một cái cảm giác thật là lạ nhưng cũng thật khoan khoái…
Nàng liếc nhìn thấy Trí Khoa đang trân trân nhìn nàng. Trâm Anh hơi ngượng dưới ánh mắt âu yếm đầy lo âu đó, nàng quay mặt đi giả bộ nói đùa: “Làm gì mà nhìn chị dữ vậy, bộ thấy tà ma hay sao vậy?”
Trí Khoa cười hì hì: “Chị đẹp thiệt!”
Ðược khen Trâm Anh lúng túng không biết phải trả lời làm sao, may mà Trí Khoa đề nghị: “Chị Hai nè, hay là mình đi chơi một vòng nghe rồi đi ăn cái gì đó cũng được, chị khỏi phải nấu cơm. Em đói quá.”
Trâm Anh do dự một lúc rồi đồng ý.
Trí Khoa lấy xe Wave chở chị Trâm Anh. Lúc đầu Trâm Anh cố ngồi nhích ra xa, không muốn đụng vào Trí Khoa nhưng rồi qua vài mấy đoạn đường gồ ghề thì nàng đành phải ôm lấy Trí Khoa để giữ vững được thăng bằng. Sau một lúc, Trâm Anh thở nhẹ ra rồi áp má mình vào lưng em trai. Nàng lâng lâng ngửi lấy mùi đàn ông, nàng dụi mặt vào lưng áo Trí Khoa mà nhớ đến mùi nồng nồng của cậu đêm hôm qua, khi hai thân thể trần trụi quấn quýt với nhau. Nghĩ đến đó tự nhiên Trâm Anh thấy xấu hổ quá, nàng chợt đưa tay ra đánh mạnh vào lưng Trí Khoa.
Trí Khoa bị đau kêu lên: “Ui da, chị làm gì mà lại đánh em đau quá!”
“Chị ghét em quá! Chỉ muốn đập em cho bỏ ghét.” Rồi Trâm Anh đập thêm vài cú vào lưng Trí Khoa.
Trí Khoa cắn răng mà chịu. Cậu tự nghĩ: ““Ðược chị cho chịch một lần thì đánh nát lưng em cũng chấp nhận!”
Ðánh cho đỡ xấu hổ xong, Trâm Anh lại dựa đầu vào vai Trí Khoa. Trí Khoa mừng lắm, cậu biết là chị của cậu không căm giận cậu nhiều sau biến cố đêm qua. Cậu mỉm cười thò tay ra sau nắm lấy tay chị mình vòng qua ôm bụng của cậu. Trâm Anh để yên. Nàng thấy lâng lâng dễ chịu: Chưa bao giờ nàng ôm lưng một người đàn ông như vầy và nàng chợt liếc nhìn xung quanh xem có ai thấy động tác “táo bạo” của nàng hay không. Nhưng hình như người đi đường chả ai thèm để ý đến cặp trai gái đang ôm nhau trên chiếc xe Honda. Trí Khoa mừng lắm, cậu cũng thấy lòng mình say say như uống cả mấy chai bia. Cậu đang chở chị cậu và được chị cậu ôm siết, người chị vừa cho cậu chơi tối hôm qua! Mà hình như chị cậu đã tha thứ cho cậu, nghĩ đến đó côn thịt của cậu lại từ từ cương lên.
Cậu cố ý kiếm những con đường vắng mà chạy, rồi cậu kín đáo kéo tay chị cậu xuống thấp hơn… thấp hơn nữa đến khi bàn tay của Trâm Anh đụng vào côn thịt cương cứng dưới làn vải quần. Cậu lo lắng không biết chị cậu sẽ phản ứng ra sao.
Chương 4: Phan Văn Trí Khoa x Phan Ngọc Trâm Anh [P.4]
Trâm Anh cũng cảm nhận ngay khi tay nàng đụng vào cái vật cưng cứng. Nàng đỏ bừng mặt trong bóng tối. Nàng định rút tay ra nhưng không hiểu sao nàng lại để yên. Cảm giác thật là thú vị. Côn thịt em trai của nàng sao mà cứng như khúc gỗ! Nàng chỉ nghe cậu nhưng đây là lần đầu tiên nàng chạm tay vào một côn thịt đàn ông. Chính côn thịt quái ác này đã làm nàng quằn quại đau đớn tối hôm qua khi cậu len lỏi vào khe âm hộ của nàng. Nghĩ đến đó nàng thò tay bóp mạnh một cái. Trí Khoa cong mình lại rên ríu rít: “Chị Trâm Anh, đừng, chị làm côn thịt em đau quá!”
Trâm Anh bặm môi: “Ai biểu… ai biểu… làm đau lại cho biết chừng!”
Nhưng Trâm Anh cũng bớt tay lại không bóp mạnh côn thịt của Trí Khoa nữa.
Trí Khoa: “Chị muốn trả thù em hả?”
Trâm Anh: “Ừ, trả thù đó thì sao?”
Khoa: “Chị đau là chỉ lần đầu thôi. Em hứa với chị là mấy lần sau…”
Trâm Anh lấy tay kia thụi mạnh vào sườn Trí Khoa: “Em bậy. Không có lần sau nào hết!!! Em bậy… em bậy…”
Lần này Trâm Anh thụi mạnh quá, Trí Khoa đau quá kêu lên mấy tiếng, chiếc xe lảo đảo làm Trâm Anh hết hồn kêu thét lên. Trí Khoa cố cầm vững tay lái lại rồi đậu vào lề. Cậu hú hồn thở mạnh rồi cằn nhằn: “Chị Trâm Anh… chị kỳ cục quá nghe, chị làm em đau muốn chết đi, lưng thì bầm tím, còn côn thịt thì bị xây xước hết…”
Trâm Anh cũng sợ quá, may mà không bị té xe, nhưng rồi nàng lại cười khúc khích: “Xạo hoài… mới đụng một chút mà lại làm quá lố, em là thanh niên trai tráng chứ bộ.”
“Ðể em cởi áo cho chị xem, tối hôm qua chị cào lưng em xước hết đây nè.” Trí Khoa hậm hực nói.
Trâm Anh chỉ mặt Trí Khoa: “Ðừng đổ thừa ngược lại nghe!”
Thấy Trí Khoa còn bực, Trâm Anh nói nhỏ: “Cái tội của em, đem tứ mã phanh thây cũng đáng lắm. Chị chưa bắt tội em là phước cho em lắm đó. Thôi để chị vuốt cho bớt đau!”
Rồi nàng dịu dàng lấy tay xoa nhẹ lên côn thịt của Trí Khoa. Thấy vậy Trí Khoa cười hì hì: “Vốn liếng chỉ có bao nhiêu đó mà chị lại ngược đãi nói như vậy.”
Hai chị em xòa ra cười vui, bao nhiêu bực bội hình như đã tan biến gần hết. Họ để xe đó rồi nắm tay nhau đi dạo dọc theo bờ sông. Họ đi ăn chè xong rồi kiếm một băng ghế ngồi xuống, Trí Khoa thành khẩn hỏi chị cậu: “Chị Trâm Anh, chị còn giận em không?”
Trâm Anh đỏ mặt lúng túng. Nàng cũng không biết phải trả lời ra sao. Ðáng lý ra nàng phải căm hận Trí Khoa thấu xương vì cậu đã cưỡng hiếp nàng và đã lấy đi cái trinh tiết quý báu của đời con gái nàng. Hơn nữa cậu lại là em trai của nàng, cậu đã không tôn trọng người chị cậu mà lại còn… Thật sự hồi sáng khi ra khỏi nhà, nàng căm giận cậu lắm.
Nhưng rồi không hiểu sao sự căm hận đó cũng nhanh chóng tiêu tan. Nàng vẫn thấy thương yêu em trai của mình, không những vậy, còn có thêm một cái gì đó lâng lâng khó hiểu đang hiện ra trong đầu nàng: Trâm Anh thấy lòng mình dịu lại khi nghỉ Trí Khoa là người đàn ông đầu tiên mình đã trao thân. Trâm Anh nhớ lại cảm giác tối qua khi Trí Khoa đút côn thịt cậu vào khe âm đạo của nàng, lúc đó Trâm Anh vừa đau đớn nhưng lại vừa có ý nghĩ lạ lùng là mình thấy thật nhẹ nhõm vì đã trút đi được cái gánh nặng trinh tiết vào lứa tuổi gần thành gái già. Ðã vậy thà trao trinh tiết cho Trí Khoa mà mình thương yêu hơn là cho một người đàn ông nào khác. Từ chiều đến giờ nàng cũng hả dạ khi thấy em trai lăng xăng lo lắng cho nàng, cái gì cũng lễ phép chị Trâm Anh đây chị Trâm Anh đó!
Nghĩ vậy nhưng Trâm Anh cũng làm bộ hằn hộc: “Giận muốn chết đi chứ sao không?”
Liếc thấy cậu tiu nghỉu, Trâm Anh đành phải mỉm cười: “Thôi nói vậy thôi, chứ cái gì đã qua thì phải cho qua thôi.”
Trí Khoa mừng rỡ: “Vậy chị tha thứ cho em phải không?”
Nàng đáp: “Chưa biết! Ðể xem em có lờn mặt chị sau này không, rồi sẽ tính!”
Trí Khoa: “Chị tha thứ cho em, em mừng lắm, em hứa sẽ hết lòng tôn trọng chị, không bao giờ có gì làm chị phải bực em.”
Trâm Anh cảm động, đưa tay ra vuốt tóc đứa em trai. Nàng dịu dàng đặt đầu lên vai cậu. Mùi đàn ông nồng nồng lại len vào mũi nàng làmTrâm Anh thấy thật sảng khoái. Trí Khoa cười nhỏ làm Trâm Anh ngước đầu lên hỏi: “Cười cái gì vậy?”
“Em nói cái này chị đừng la em nghe.” Khoa trả lời.
Trâm Anh: “Ừ, nói đi…”
Khoa: “Chị hết giận em rồi thì tối nay… chị cho em chơi chị nữa nha.”
Trong bóng tối, Trâm Anh đỏ bừng mặt lên, nàng hứ một tiếng rồi véo vào tay Trí Khoa làm cậu oái lên một tiếng. Cậu cười hì hì: “Thì chị đã cho em một lần rồi thì…”
Trâm Anh: “Bộ cho một lần rồi… rồi… phải cho hoài sao? Gì mà vô lý vậy? Chị đập cho một trận bây giờ!”
Trí Khoa nhướng mình dậy rồi giả bộ quỳ gối trước mặt Trâm Anh: “Chị Trâm Anh, em năn nỉ chị hết mình mà. Chị cho em chơi chị một lần nữa nghe.”
Trâm Anh ngượng ngùng mắc cỡ đến đỏ bừng mặt mày, nàng vùng vẫy đứng dậy: “Em ăn nói… ăn nói… gì… gì… mà…”
Khoa: “Chị không trả lời em thì em quỳ đây suốt đêm!”
Vài người đi đường tò mò nhìn cảnh tượng làm Trâm Anh lúng túng quá: “Em thật là điên hết chỗ nói. Ðứng dậy đi, người ta đang ngó mình nè, kỳ cục quá!”
Mấy người đi đường bắt đầu dừng chân lại để nhìn, Trí Khoa vẫn cứ lỳ ra: “Chị Trâm Anh, chị hứa với em đi nhe, chị cho em chơi một lần nữa đi.”
Trâm Anh quýnh lên, đành nói: “Thôi về đi mà, rồi tính sau.”
Trí Khoa mừng lắm vì cậu đoán là khi chị như vậy thì giống như có một tia hy vọng mong manh nào đó… biết đâu chị Trâm Anh lại chịu cho cậu chơi chị một lần nữa? Côn thịt của cậu lại tự động ngóc đầu dậy!
Cậu lái xe chạy nhanh về nhà.
Hai chị em leo cầu thang lên lầu. Ðứng trước cửa phòng mình, Trâm Anh nói nhỏ: “Thôi em về ngủ đi.”
Khoa hỏi: “Còn chị thì chị làm gì?”
Trâm Anh đáp: “Chị nghe nhạc một chút rồi cũng đi ngủ, ngày mai còn phải đi làm.”
Trí Khoa năn nỉ: “Còn sớm mà chị, chị cho em vào phòng nghe nhạc với chị một lúc đi!”
Cậu xong, không chờ Trâm Anh trả lời, Trí Khoa bước mau vào phòng chị cậu. Không biết làm sao hơn, Trâm Anh cũng đành phải đi theo em trai của mình. Nàng nóng ran mặt khi nhìn thấy cái giường còn bề bộn chăn gối. Cũng chính trên cái giường này mà tối hôm qua nàng đã trao thân cho Trí Khoa! Chợt nàng hốt hoảng khi nhìn thấy vết máu khô trên tấm vải giường: Máu trinh của nàng vẫn còn nằm sờ sờ ra đó. Trâm Anh ngượng quá, luống cuống cả tay chân. Nàng tự trách sao mình vô ý quá, không dọn dẹp hồi sáng để bây giờ không biết trốn vào đâu. May mà mẹ không có nhà, nếu không, lỡ bà bắt gặp thì hậu quả không biết đâu mà lường được!
Trâm Anh còn đang thẫn thờ suy nghĩ thì thấy Trí Khoa đến sau lưng nàng quàng hai tay vòng qua người nàng. Cậu dịu dàng nói: “Chị Trâm Anh, chị thơm quá! Em thích mùi thơm của chị dễ sợ luôn.”
Trong phòng Trâm Anh có tấm gương lớn, nàng chợt nhìn vào đó thấy rõ ràng hình ảnh của nàng đang nằm trong vòng tay âu yếm của Trí Khoa. Trâm Anh mắc cỡ nhưng đôi mắt nàng như dính chặt vào hình ảnh do cái gương phản chiếu. Nàng nhìn trân trân người con gái tóc dài đang ngã đầu lên vai người con trai.
Chương 5: Phan Văn Trí Khoa x Phan Ngọc Trâm Anh [P.5]
Thấy chị mình đứng im không phản ứng, Trí Khoa đánh bạo, cậu nhẹ nhàng đưa hai bàn tay lên úp vào hai gò vú của Trâm Anh. Trâm Anh nhìn trân trối trong gương động tác thật khiêu dâm của Trí Khoa nhưng không hiểu sao nàng đứng bất động như trời trồng! Nàng chứng kiến như trên màn hình đứa con trai đang sờ bóp vú đứa con gái. Mà đứa con gái đó chính là nàng chứ không phải ai khác.
Trí Khoa luồn tay dưới áo thun của chị cậu, cậu đẩy áo vú ra rồi tham lam xoa bóp đôi vú trần. Trâm Anh lịm người đi, thân thể nàng run như tàu lá chuối dưới cơn gió. Trí Khoa cũng run không kém, cậu vừa sực hiểu ra là cậu đang được bóp vú chị cậu và điều đó thật là thần tiên. Cậu sướng điên lên… Hai núm vú cương lên thật dễ thương, hai gò vú thật mềm mại, ấm cúng.
Trí Khoa vừa bóp vú, vừa nói nhỏ vào tai Trâm Anh: “Chị Trâm Anh, tối nay chị cho em chơi chị nha?”
Trâm Anh hổn hển: “Không được, chị không muốn…”
Khoa: “Chị Trâm Anh, em năn nỉ chị mà.”
Trâm Anh nói như muốn khóc: “Không được, chị sợ lắm… lỡ có gì…”
Khoa sực hiểu ngay: Thì ra chị cậu sợ có bầu, chứ không phải chị không chịu cho cậu chơi chị. Trí Khoa mừng rỡ: “Ngày mai em đi mua cho chị hộp thuốc ngừa thai nghen.”
Trâm Anh đỏ bừng mặt, lí nhí: “Không biết… không biết…”
Khoa: “Có loại thuốc này hay lắm và dễ sử dụng. Sau khi giao hợp thì người đàn bà chỉ cần uống ngay một viên thì sẽ không có hậu quả gì hết. Nhưng phải uống ngay.”
“Chị đâu biết gì, em làm sao đó thì làm, sao cũng được.” Giọng Trâm Anh thật nhu mì. Trí Khoa hít một hơi thở dài, hãnh diện: Câu trả lời của Chị Trâm Anh như gián tiếp cho cậu biết là chị cho phép cậu chơi chị rồi chứ còn gì nữa. Cậu vừa xoa vú Trâm Anh vừa hôn nhẹ vào má nàng: “Thôi thì mai hẵng tính chuyện đó. Tối nay chị cho em ngủ chung với chị nghe?”
Trâm Anh cố chống chọi một cách tuyệt vọng: Nàng cảm thấy mọi việc đi nhanh quá, như dòng nước lũ đang cuốn nàng làm nàng chới với, mất cả định hướng. Nhưng nàng không còn bao nhiêu sức lực nữa. Ðã vậy, Trí Khoa vẫn tiếp tục bóp vú nàng, cậu se se hai núm vú giữa hai ngón tay làm Trâm Anh xây xẩm mặt mày.
Trâm Anh cố gắng lắm mới nói được: “Không được đâu… bậy lắm…”
Khoa: “Chị Trâm Anh, chỉ có hai chị em mình trong nhà mà!”
Trâm Anh: “Em nói bậy…”
Trí Khoa cố năn nỉ mải miết làm Trâm Anh dần dần xiêu lòng.
Khi thấy chị mình lim dim nhắm mắt lại, không trả lời nữa thì Trí Khoa biết là mình đã thắng. Cậu đưa tay nhanh chóng cởi áo thun của Trâm Anh. Nàng để yên cho cậu làm, nàng không còn chút sức lực nào nữa. Nàng cũng không còn muốn chống cự nữa… Khi Trí Khoa định tuột quần nàng ra thì phản xạ tự nhiên làm Trâm Anh đưa tay ra cản cậu lại nhưng rồi nàng cũng nhanh chóng buông xuôi để mặc em trai cởi hết quần áo của mình ra.
Trí Khoa dìu nàng đặt lên giường rồi cậu cũng mau cởi bỏ quần áo mình, tắt đèn leo lên giường ôm cơ thể trần trụi của chị cậu vào vòng tay rắn chắc của cậu. Trâm Anh ép đầu vào ngực Trí Khoa để ngửi lấy cái mùi đàn ông nàng đang bắt đầu ghiền. Bây giờ khi không còn phải chống chọi với lý Trí và lương tâm nữa thì Trâm Anh thấy khoan khoái không thể tả! Nằm trong vòng tay Trí Khoa, Trâm Anh thấy lâng lâng như đi trên mây. Nàng nhắm mắt lại trong khi Trí Khoa âu yếm hôn khắp gương mặt của nàng. Hôm qua thì phải vật lộn đấu sức với nhau, hôm nay thì cả hai đã đồng tình với nhau nên cử chỉ của hai người thật là đầy thâm tình.
Côn thịt cứng như khúc gỗ của Trí Khoa áp mạnh vào mu âm hộ của nàng làm Trâm Anh vừa xấu hổ vừa thích thú lạ kỳ. Nàng do dự một lúc rồi không cầm lòng được, thò tay xuống rụt rè nắm côn thịt của em trai. Côn thịt nóng lạ thường lại vừa êm ái như nhung như lụa. Trâm Anh rùng mình, đây là lần đầu tiên nàng được nắm một côn thịt trong tay. Quả là tuyệt vời! Đã vậy lại là côn thịt của em trai yêu mến thì còn tuyệt vời hơn nữa!
Trí Khoa thầm thì vào tai Trâm Anh: “Chị Trâm Anh, em bú vú chị nghen?”
Trâm Anh ngượng ngùng gật đầu.
Trí Khoa ghé miệng xuống bầu vú căng cứng, ngậm núm vú màu hồng mà bú nhè nhẹ. Cả hai đều cất tiếng rên đầy ngạc nhiên. Không ngờ bú vú lại ngon lành và sướng như vầy! Cả Trí Khoa và Trâm Anh đều say say dưới cảm giác đầu tiên ngỡ ngàng này.
Trí Khoa sợ chị cậu đau nên cậu bú thật nhẹ nhàng.
Trâm Anh rên rỉ không ngớt, nàng đưa tay vò tóc em trai trong khi tay kia vẫn nắm chặt côn thịt cương cứng.
Nàng lặn ngụp trong cảm khoái đầu tiên.
Trí Khoa chợt nhớ đến một đoạn phim người lớn cậu đã được coi lén với bạn bè: Cảnh một cô gái được người tình bú âm hộ đã làm cậu thao thức nhiều đêm. Trí Khoa chợt nghĩ bây giờ là cơ hội hiếm có để cậu thực hiện những gì cậu đã xem trong phim. Cậu thèm được bú âm hộ chị gái như trong phim. Không biết chị mình có chịu hay không?
Cậu mạnh dạn đưa tay xuống nâng niu vùng bụng phẳng lì trơn tru của Trâm Anh. Nàng hổn hển như đang chờ đợi một cái gì đó mà chính nàng cũng không biết. Khi bàn tay của Trí Khoa chạm đến mấy cọng lông ven rìa trên mu âm hộ của Trâm Anh thì phản xạ tự nhiên làm nàng cố đẩy tay Trí Khoa ra.
Nàng thều thào: “Ðừng em… đừng.”
Nhưng Trí Khoa đâu còn nghe gì nữa! Cậu thích thú luồn mấy ngón tay vào rừng lông thưa thớt của chị mình. Hôm qua cậu đã dùng ít nhiều vũ lực để cưỡng dâm chị cậu nhưng hôm nay thì lại khác hẳn: Chị em cậu đồng tâm đồng ý để cùng nhau khám phá tình dục. Cậu thấy mình hên thật sự, cậu đang được người chị kính yêu của cậu cho cậu sờ mu âm hộ của chị! Lúc thường thì dù có mơ cậu cũng không ngờ được chuyện này.
Mà người Trâm Anh lại đang run bần bật… có lẽ vì thích thú!
Cậu thầm thì vào tai nàng: “Chị Trâm Anh nè, em thèm được liếm âm hộ của chị. Chị cho em nghen.”
Nhưng chị của cậu đâu có nghe cậu nói gì! Nàng đang bay bổng trên mây. Những ngón tay của em trai đang đùa giỡn với đám lông âm hộ của nàng làm nàng quíu tay quíu chân. Mấy ngón chân của Trâm Anh quíu lại như những lúc nàng sợ hãi cực kỳ khi nghe mấy người lớn kể chuyện ma quỷ. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng quíu chân vì đang được sờ âm hộ.
Trí Khoa trườn người xuống nằm giữa hai đùi của Trâm Anh. Mùi âm hộ nồng nặc làm cậu thấy thật kích thích. Cậu lấy hai ngón tay vuốt nhẹ khe âm đạo làm Trâm Anh nổi gai nổi ốc cùng mình. Trâm Anh thều thào: “Á… á…”
Chịu không nổi nữa, như bị nam châm hút, Trí Khoa áp miệng vào khe âm đạo ướt nhẹp của chị cậu.
Tuy đang mơ mơ màng màng nhưng Trâm Anh cũng hốt hoảng kêu lên: “Ðừng… em… đừng… dơ lắm! Chị không chịu đâu.”
Trâm Anh cố đẩy đầu Trí Khoa ra, nàng co hai đùi lại nhưng Khoa đã ngậm được cái âm hộ của Trâm Anh vào miệng thì dễ gì cậu chịu nhả ra! Cả hai giằng co một lúc. Trâm Anh hổ thẹn vì để cho em trai mình đút đầu vào chỗ mà nàng cho là dơ dáy, bẩn thỉu còn Trí Khoa thì không chịu rời khe âm đạo ướt đẫm dâm khí thật dễ thương của chị cậu. Cậu vụng về tập tành bú âm hộ chị cậu. Cơ thể của Trâm Anh run rẩy thật thảm hại.
Chương 6: Phan Văn Trí Khoa x Phan Ngọc Trâm Anh [P.6]
Sau đó Phan Ngọc Trâm Anh không còn biết trời đất gì nữa.
Ðến khi nàng kêu lên một tiếng thất thanh. Lần đầu tiên trong đời, từ sâu thẳm trong khe âm đạo bắn ra dòng khí trắng liên miên. Trâm Anh quá ngạc nhiên, kêu ríu rít thật tội nghiệp: “U… u… Trí Khoa ơi… em làm gì… chị… chị… trời ơi…”
Trâm Anh quíu tay quíu chân, oằn oại tuôn khí vào miệng Trí Khoa…
Trí Khoa cũng bất ngờ vì đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến một đứa con gái ra khí. Dòng khí mằn mặn chảy vào miệng cậu. Cậu nhấm thử thấy hợp khẩu vị của cậu nên cậu hé miệng ra đón hết những đợt khí của chị cậu… Chị cậu tuôn ra bao nhiêu thì Trí Khoa bú lấy bấy nhiêu.
Xong Trâm Anh ngã vật ra mà buông mình vào giấc ngủ đầy thoải moái.
Trí Khoa cũng đặt đầu lên âm hộ của Chị mà ngủ ngay.
Sáng hôm sau, cả hai cùng thức giấc và nhìn nhau âu yếm, Trâm Anh cười thật tươi, đưa tay ra vuốt má em trai, nàng nhẹ nhàng hỏi: “Nè! Có ngủ ngon không?”
Trí Khoa cũng kêu lên: “Chị Trâm Anh! Được gối đầu lên mu âm hộ chị mà ngủ, sướng dễ sợ!!!”
Cậu dụi mặt vào đám lông âm hộ của Trâm Anh mà hít mấy hơi dài sảng khoái. Xong cậu âu yếm ôm siết tấm thân trần trụi của chị mình hôn lấy hôn để, làm nàng cười: “Bỏ chị ra, chị còn phải dậy sửa soạn đi làm…”
“Không, em không chịu, chị ở nhà với em.” Nói xong, cậu lật sấp Trâm Anh ra mà giả bộ cắn vào mông trắng ngần của nàng. Trâm Anh cười hăng hắc vì bị nhột. Mông nàng nổi da gà. Cả hai vật lộn với nhau như hai đứa con nít. Trâm Anh đâu mạnh bằng Trí Khoa nên sau một lúc thì nàng bị nằm đè ra, Trí Khoa nằm lên người nàng. Cả hai nhìn nhau thích thú: Tìm lại được cái không khí hồi còn trẻ cứ thích đùa giỡn vô tư làm cả hai thấy thật vui. Trâm Anh để Trí Khoa hôn lên má, lên vú nàng, nàng thấy mình thật hạnh phúc, nhiều khi hạnh phúc thật là đơn giản, đâu cần phải tìm đâu xa!
Trí Khoa cười cười: “Chị ơi, em lại thèm chị quá nè.”
Trâm Anh đỏ mặt vì nàng cảm nhận rõ ràng côn thịt em trai cứng ngắc đang đè lên mu âm hộ của nàng. Chính nàng cũng hứng tình. Còn gì sướng bằng khi sáng thức dậy trong vòng tay một người đàn ông mà mình yêu thương. Lần đầu tiên trong đời, Trâm Anh được thức giấc trên giường mình với một người con trai nằm kế bên. Nàng nhắm mắt lại để tận hưởng cảm khoái mới lạ đó. Bên ngoài tiếng chim líu lo trên mấy cây nhãn ngoài vườn làm không khí thật thanh bình. Trâm Anh mở mắt ra âu yếm nhìn Trí Khoa: “Chị cũng vậy!”
Nàng không ngờ mình dám táo bạo như vậy, dám nói ra cho một người khác cảm nghỉ thầm kín của mình, dù người đó cũng chỉ là em của mình.
Trí Khoa: “Vậy thì em đút côn thịt vào chị nghe! Chị đừng lo, em chỉ đút vào cho đã thèm thôi.”
Trâm Anh mở rộng hai đùi ra cho Trí Khoa nằm vào giữa háng. Âm đạo nàng còn ẩm ướt khí của đêm qua nên côn thịt Trí Khoa chui vào không khó khăn lắm. Khe âm đạo dù sao vẫn còn hẹp làm Trâm Anh nhăn mặt một cái. Trí Khoa dè dặt ấn côn thịt của cậu tách hai âm môi ra hai bên để côn thịt cứng ngắc chui vào trong âm đạo. Sau vài phút thì côn thịt đã vào hết trong cái động đầy thịt non, Trí Khoa nằm im không động đậy.
Trâm Anh vòng hai tay ôm lưng em trai. Nàng nhắm mắt lại vì sung sướng. Ðây là lần thứ nhì âm đạo của nàng được đón tiếp côn thịt này. Thật không có gì tả cho xiết khoái cảm tuyệt vời khi khe âm đạo đầy ắp côn thịt đàn ông!!! Cả hai nằm im hưởng thụ… Trâm Anh nghe rõ vách tường thịt non trong khe âm đạo đang nhịp co thắt côn thịt đứa em yêu dấu của mình. Nàng muốn la lên vì sung sướng, con tim của nàng như muốn bùng nổ ra vì tràn đầy tình cảm chan chứa.
Sau một lúc, cực chẳng đã, Trí Khoa mới rút côn thịt cậu ra: “Thôi chị phải dậy sửa soạn đi, không thôi trễ bây giờ. Em sẽ mua thuốc cho chị rồi tối nay chị cho em chịch chị thật sự nghen!”
Trâm Anh cau mày: “Em ăn nói thô lỗ quá đi nha.”
Trí Khoa cười hì hì: “Trong phòng the giữa vợ chồng, đâu có gì gọi là thô lỗ nữa?”
Trâm Anh trợn mắt lên: “Ai là vợ chồng? Nói vậy mà nói được!”
Trâm Anh thấy lòng mình lâng lâng vui. Chưa bao giờ nàng thấy gần gũi với một người nào như với Trí Khoa lúc này, ngay cả với con Ðào, đứa bạn thân nhất của nàng cũng không được như vầy.
Trí Khoa nheo mắt giễu cợt: “Thì em với chị bây giờ cũng coi gần như là vợ chồng rồi mà!”
Trâm Anh cũng đành cười theo: “Ai mà thèm lấy em làm chồng. Chồng gì mà ăn nói tục tĩu quá.”
Khoa: “Vậy nếu em hết tục tĩu thì chị chịu lấy em làm chồng nghe!”
Trâm Anh mắc cỡ ngồi dậy đưa tay ra véo mạnh côn thịt của Trí Khoa: “Thôi chị đi đây, không thèm nói chuyện với em nữa!”
Trí Khoa la oái lên một tiếng trong khi Trâm Anh chạy vào nhà tắm. Câu chuyện trao đổi vừa qua làm nàng thấy thật ngượng: Trí Khoa với nàng đâu phải là vợ chồng gì đâu, mình với nó là chị em mà. Nhưng bên cạnh đó Trâm Anh cũng thấy vui vui khi nghĩ dù sao mình cũng đã ăn nằm với em trai như vợ chồng rồi chứ gì. Trâm Anh hát líu lo vì nàng cảm thấy đời thật là tươi đẹp. Nàng nhìn mình trong gương mà cười tươi…
Trên giường Trí Khoa cũng bắt chước hút gió theo điệu nhạc của Trâm Anh. Nàng thò đầu ra từ phòng tắm mà nhìn Trí Khoa. Cả hai phá lên cười giòn.
Ðến sở, vừa ngồi vào bàn thì Ðào tiến đến cười nhạo: “Chà, sáng nay có gì lạ mà mày tươi như hoa vậy?”
Trâm Anh liền chối: “Ðâu có gì đâu.”
Đào: “Thiệt mà, tao thấy mày đẹp hẳn ra. Chưa bao giờ tao thấy mày đẹp như hôm nay.”
Trâm Anh: “Thôi đừng nịnh nữa bà!’
Ðào vẫn không chịu bỏ qua: “Phải rồi tối hôm qua đi với người yêu phải không?”
Trâm Anh hơi đỏ mặt, cười: “Ừ đó thì sao?’
Gần đến giờ tan sở là Trâm Anh thấy bồn chồn rồi. Thông thường nàng còn quen nán lại để làm xong công việc nhưng hôm nay nàng chỉ mong đến giờ để chạy ngay về nhà. Nhưng Trâm Anh lại tự nhủ: “Mình phải tự kiềm chế một chút, không thôi Trí Khoa nó coi thường mình.”
Nàng cố đi chậm lại, lại còn kiếm cớ vào siêu thị để mua vài món hàng.
Về đến đầu đường, nàng núp sau cột điện thấy Trí Khoa chạy vô chạy ra, đang lóng ngóng trước cửa. Nàng mỉm cười thấy lòng mình rộn lên. Coi bộ đứa em đang chờ mình thì phải. Trâm Anh thấy lòng rộn rã. Vào nhà, Trí Khoa chạy ra, mặt nhăn nhó: “Chờ chị muốn chết đây, sao chị về trễ vậy?”
Trâm Anh lườm Trí Khoa: “Hứ, chưa gì mà lại muốn kiểm soát thời giờ của người ta sao?”
“Em nhớ chị thiếu điều muốn chết đây nè.” Nói xong Trí Khoa ôm chị mình vào lòng siết chặt.
Trâm Anh cảm động nép mặt mình vào ngực Trí Khoa. Nàng thấy lòng mình reo vui, rộn rã. Cả thân thể nàng như đang ca hát, ca khúc của tình yêu, hạnh phúc. Trâm Anh hỏi nhỏ: “Em nhớ chị thiệt sao?”
Trí Khoa nhấc cằm của Trâm Anh lên, cậu âu yếm nhìn vào mắt nàng rồi cúi xuống hôn. Trâm Anh nhắm mắt lại… đây là nụ hôn đầu tiên trong đời nàng, nàng vụng về để lưỡi Trí Khoa len lỏi vào miệng nàng mà quyện vào lưỡi nàng. Nàng cũng vụng về hôn trả lại. Thật là tuyệt diệu.
Chương 7: Phan Văn Trí Khoa x Phan Ngọc Trâm Anh [P.7]
Trí Khoa ẵm Trâm Anh về phòng, cả hai vứt bỏ loạn xạ quần áo rồi hai thân thể trần trụi quấn quýt vào nhau. Trí Khoa nhìn sâu vào mắt Trâm Anh: “Chị Trâm Anh, em chịch chị nghen?”
Trâm Anh âu yếm nhìn cậu: “Ừ, chị cho em tất cả đó, em chịch chị đi.”
Cả hai bỏ luôn bữa ăn chiều, quần thảo với nhau gần suốt đêm. Trí Khoa chơi chị cậu đến mấy lần. Hai thân thể ướt đẫm mồ hôi. Gần sáng, Trí Khoa vừa hôn Trâm Anh vừa thì thào: “Chị Trâm Anh ơi, em lo quá.”
Trâm Anh hỏi: “Lo cái gì?”
Khoa đáp: “Em sợ là em thật sự yêu chị mất rồi, không phải là như một người chị, mà là như một người tình…”
Trâm Anh cảm động hôn khắp gương mặt Trí Khoa: “Em nói bậy! Em thiếu gì những cô gái xứng đáng hơn để yêu…”
Trí Khoa thở dài: “Em thật tiếc là hai đứa mình lại là chị em, chứ nếu không em mong muốn được lấy chị làm vợ. Em hứa sẽ thương yêu chị suốt đời, em sẽ lo cho chị từng giây từng phút…”
Trâm Anh thấy lòng mình nao nao chấn động trước lời cậu chí tình của Trí Khoa. Ðược nghe em mình trải lòng như vậy nàng thỏa mãn lắm rồi, Trâm Anh không dám để lòng mình đi về cái hướng chông gai kinh khủng đó. Dù sao nàng cũng là vai chị, nàng có trách nhiệm dẫn dắt Trí Khoa, dù cậu có là người tình của nàng thì cũng vậy thôi. Nàng không muốn để cậu đi vào ngõ cụt.
Nàng cố gượng cười cậu: “Thôi đừng nghĩ đến điều đó nữa. Vùng cấm địa đó, mình không thay đổi được đâu. Lúc nào đối với xã hội gia đình mình vẫn là chị em. Phải chấp nhận thôi.”
Trí Khoa: “Nhưng nếu em yêu chị thật tình thì sao?”
Trâm Anh nghiêm túc đáp: “Thì em cũng phải giấu điều đó đừng để ai biết. Như chuyện chị đã trao thân cho em: Điều này chị không muốn nhưng nó đã xảy ra thì mình phải chấp nhận nhưng phải giữ bí mật tuyệt đối. Trong những lúc như vầy thì chị coi em như người tình của chị nhưng đối với gia đình, xã hội thì mình phải giữ cương vị của chị, của em. Hai phạm vi khác nhau hoàn toàn, đừng lẫn lộn tạo ra ảnh hưởng không biết đâu mà lường. Em phải nghe lời chị.”
Trí Khoa trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chị dạy, em sẽ ráng nghe lời chị, em hứa. Nhưng chị cũng phải hứa với em một điều.”
Trâm Anh: “Nếu không có gì quấy thì chị sẽ hứa.”
Khoa nói: “Chị phải hứa là dù gì chăng nữa thì chị cũng thương yêu em suốt đời, không bao giờ quên em.”
Trâm Anh cảm động bồi hồi: “Em biết đó, chị đã trao trinh tiết cho em, đó không phải là một chứng cứ tuyệt đối hay sao? Tình huống đã đưa đẩy chúng ta đến đó, nhưng chị không hối tiếc gì hết, không những vậy, chị còn hãnh diện đã trao trinh tiết của mình cho người đàn ông mình quý mến, yêu thương nhất. Làm sao chị quên em cho được?”
Trí Khoa đưa tay ra sờ núm vú của chị cậu: “Vậy mà sao chị không cho em yêu chị?”
Trâm Anh cười: “Thôi đừng đánh trống lảng! Chị biết là em đã hiểu ý của chị và em sẽ nghe lời chị.”
Nàng còn giả bộ hù dọa: “Mà nếu không nghe lời chị thì đừng có hòng chị cho sờ vú nữa!”
Trí Khoa há miệng bú mút núm vú chị mình, rồi cậu ngước mặt lên cười hì hì: “Em biết rồi. Thôi thì lúc thường mình vẫn là chị em với nhau nhưng những lúc em được cưng chị như lúc này thì chị phải chịu làm vợ em!”
Câu nói có tính cách đùa giỡn của Trí Khoa lại làm cho Trâm Anh rúng động vì nó đánh trúng một điểm rất sâu đậm trong tâm khảm của Trâm Anh. Nàng nói: “Em phải biết tâm lý đàn bà con gái: Tình dục lúc nào cũng phải đi chung với tình cảm. Chị vừa thương yêu em như đứa em trai nhưng từ lúc trao trinh tiết cho em và cùng em chia sẻ khoái lạc nhục dục thì chị đã coi em như… như… người tình của chị rồi còn gì!”
Trâm Anh định nói là nàng đã coi Trí Khoa như “người chồng của mình” nhưng cụm từ “người chồng” làm nàng ngượng ngùng không nói ra được.
Sáng hôm sau cả hai phải vội vã thu dọn phòng vì cha mẹ sắp về. Trí Khoa buồn buồn nói với Trâm Anh: “Từ đây về sau, làm sao em gặp lại được chị để yêu thương chị? Không gặp chị chắc em chết mất!”
Trâm Anh âu yếm vuốt nhẹ Trí Khoa: “Không gặp được em thì chị cũng nhớ em lắm. Thôi thì lâu lâu chị sẽ lên Thành phố A thăm em.”
Trí Khoa hôn Trâm Anh một cái rồi cười hì hì: “Cũng như người vợ đi thăm chồng vậy phải không?”
Cậu biết hễ đề cập chuyện vợ chồng với chị mình thì Trâm Anh bối rối nhột nhạt, nàng hơi đỏ mặt “xí” một tiếng không thèm trả lời.
Trí Khoa ôm chị vào lòng mà vuốt ve: “Thôi mà, em nói đùa cho vui, đừng gây sự với em.”
Trâm Anh vùng vằng cho lấy lệ chứ nàng thích được Khoa ôm nàng trong vòng tay cậu. Nhất là khi cậu vừa ôm vừa lợi dụng cơ hội để thò tay vào áo bóp vú nàng như lúc này.
Trong đầu Khoa bỗng nảy ra ý tưởng, liền nói: “Mà nè chị Trâm Anh, em có ý kiến: Em còn một tuần nghỉ hè nữa. Hay là vầy, mình xin cha mẹ cho đi một tour du lịch. Chị xin sở cho nghỉ vài ngày đi!”
Mắt Trâm Anh sáng lên: “Ờ em nói có lý đó, để chị xin.”
Khoa: “Ồ thích quá. Chị em mình đi vậy như đi hưởng tuần trăng mật!”
Trâm Anh đỏ bừng mặt: “Em nói bậy! Cái gì là hưởng tuần trăng mật! Ai làm… làm… đám cưới với em hồi nào?”
Trí Khoa cười hóm hỉnh: “Tại hôm qua chị nói là ngoài khuôn khổ xã hội và gia đình thì chị đồng ý xem em là chồng của chị mà!”
Trâm Anh lúng túng nói: “Bậy nà. Bậy nà. Chị có nói như vậy bao giờ đâu?”
Trong lòng Trâm Anh, thật sự là khi đã chấp nhận ăn nằm với Trí Khoa thì Trâm Anh đã vượt lên tất cả những rào cản tâm lý rồi. Nàng đã thành thật với chính mình và với Trí Khoa nhưng trong tiềm thức thì nàng còn ngượng ngùng mắc cỡ khi đề cập đến chuyện vợ chồng giữa nàng và Trí Khoa. Trâm Anh đã chấp nhận chuyện mình làm tình với em trai nhưng lý trí nàng vẫn không thể chấp nhận ý tưởng Trí Khoa là chồng nàng và nàng là vợ cậu.
Trí Khoa biết vậy nên hễ có cơ hội là cậu chọc nàng.
Cha mẹ đồng ý cho Trâm Anh và Trí Khoa đi tour du lịch miền Trung và thật sự mấy ngày đó là những ngày thật hạnh phúc cho hai người. Trí Khoa hết lòng chăm sóc và nuông chìu Trâm Anh từng ly từng tý làm nàng thật sung sướng. Hồi nào giờ làm vai con gái lớn trong gia đình nên lúc nào nàng cũng phải làm gương cho em trai, phải phục vụ cho cha mẹ, phải nghiêm chỉnh, phải này phải nọ, Chưa bao giờ nàng được ai chăm sóc cho mình một cách chu đáo như vầy. Trí Khoa đóng vai người tình biết chìu chuộng nàng đủ thứ làm Trâm Anh thích thú không thể tả.
Trâm Anh như đứa con nít được cho vào cửa hàng bán đồ chơi, cái gì cũng làm nàng trầm trồ. Tình cảm của nàng đối với Trí Khoa càng ngày càng khăng khít.
Trí Khoa tính hay thích chọc chị cậu nên đi đâu cậu cũng giới thiệu Trâm Anh là vợ cậu. Mỗi lần như vậy, Trâm Anh lại cự nự: “Em kỳ nghe, ai là vợ em hồi nào sao cứ nói bậy vậy?”
Nhưng sau mấy lần thì trong lòng nàng lại thấy vui vui. Nàng kín đáo liếc nhìn Trí Khoa thấy cậu đẹp trai bặt thiệp nên nàng cũng thấy hãnh diện khi có những đôi mắt trầm trồ nhìn họ.
Chương 8: Phan Văn Trí Khoa x Phan Ngọc Trâm Anh [P.8]
Lúc thường ngày thì Trí Khoa luôn luôn trọng nể Trâm Anh, lúc nào cậu cũng để Trâm Anh đứng vai chị, khi nàng lấy quyết định gì thì cậu luôn nghe theo, Trâm Anh rất vừa lòng với tình huống đó, nhưng trong tình dục thì Trâm Anh hoàn toàn tùng phục Trí Khoa, nàng nhu mì chiều chuộng Trí Khoa trong tất cả những đòi hỏi của cậu. Từ khi đã trao trinh tiết cho Trí Khoa thì Trâm Anh đã có ý coi Trí Khoa như người nàng cần để dìu dắt nàng trong phạm vi này, người đàn ông nàng tin tưởng nhất trên đời.
Với lại nàng được thỏa mãn trên mức mong đợi, mỗi ngày Trí Khoa chơi nàng ít nhất hai lần, có khi còn đến ba, bốn lần tùy theo sự thèm muốn, hứng tình của nàng hay của Trí Khoa. Khe âm đạo của Trâm Anh do đó cứ đỏ ửng lên vì được sử dụng liên tục. Từ lúc khám phá ra tình dục, cả hai đều rất ham thích hưởng thụ tình dục. Hai chị em đã khắng khít với nhau từ nhỏ, cả hai rất tâm đầu ý hợp, chia sẻ với nhau bao nhiêu tâm sự, bây giờ lại còn có thêm sự gắn bó về tình dục thì cả hai chị em càng quấn quýt với nhau hơn nữa, không muốn rời nhau nửa bước.
Ði đâu Trí Khoa cũng nắm tay Trâm Anh, hễ không có ai nhìn là cậu cứ hôn hít chị, chiều chuộng nàng từng ly từng tí làm Trâm Anh ửng hồng đôi má vì thích thú. Tối hôm đó, Trí Khoa nói: “Chị biết không, từ lâu rồi em cứ thèm muốn chị một cách mơ hồ, có lẽ vì bị rào cản của luân lý, xã hội nên không dám nghĩ xa hơn. Bây giờ được ôm ấp chị như một người tình thì em vui không thể tả được. Hồi sáng, lúc mới thức giấc em tự nhiên thấy mình hạnh phúc quá nên ứa nước mắt là vậy.”
Trâm Anh hôn nhẹ vào má Trí Khoa mà dịu dàng nói: “Vậy hả, vậy mà chị tưởng em giận chị chuyện gì, nhưng chị không dám hỏi…”
Trí Khoa đưa tay xoa nhẹ đám lông âm hộ lưa thưa của Trâm Anh: “Em có ý tưởng thèm muốn có tình dục với chị từ lúc được nhìn lén chị thay đồ một lần. Em nhớ lúc đó sao chị không có lông mu chút nào, trụi lủi hà!”
Trâm Anh hơi ngượng, đập nhẹ vai Trí Khoa: “Em bậy thiêt, dám nhìn trộm chị hả! Chê người ta thì đi kiếm người khác đi!”
Trí Khoa cười hì hì: “Bộ em ngu lắm sao… có được chị còn quý hơn vàng, đi kiếm gì nữa? Với lại em thích âm hộ thưa lông như vầy, mới thấy được khe âm đạo của chị chứ.”
Trâm Anh tò mò: “Mà nè, em nhìn lén chị hồi nào vậy, kể cho chị nghe đi.”
Khoa đáp: “Hồi đó, chị đâu chừng mười lăm tuổi, chị đi học về bị mưa ướt như chuột lột. Chị tất tả chạy vào phòng thay quần áo, mà lúc đó em đang nằm trong giường chị vì bị ốm, Mẹ biểu vào nằm trong giường chị tốt hơn. Nằm trong chăn em nhìn thấy hết, chị cởi trần trụi rồi chị lấy khăn chà khắp người… em thấy vú chị nhỏ xíu, mới nhú lên, đâu như bây giờ.”
Trâm Anh: “Thì lúc đó người ta còn nhỏ chứ bộ!”
Khoa: “Nhưng em tò mò nhất là nhìn âm hộ của chị, chỉ thấy thoáng qua thôi vì chị thay đồ nhanh quá, nhưng em còn nhớ là chị chả có cọng lông nào, trơ trụi… Em núp trong chăn mà đổ mồ hôi, cứ trân trân ra mà ngắm chị! Ai ngờ bây giờ lại được sờ cái mu âm hộ mơ ước từ hơn mười năm nay!”
Trâm Anh gân cổ lên cãi: “Lại nói bậy rồi, hồi đó người ta đã có lông rồi chứ bộ, nhìn không rõ rồi chê người ta… Người ta đã có lông từ hồi mười bốn tuổi lận.”
Khoa: “Nói gì thì nói, chứ bây giờ thì phải công nhận âm hộ chị đẹp thiệt đó nghen… càng nhìn càng thấy đẹp, chỉ muốn cắn vào… Mà nè chị Trâm Anh, cho em cắn mu âm hộ chị nghen?”
Trâm Anh cười khúc khích, mở tung tấm mền ra, để lộ thân thể trần trụi trắng nõn nà của mình: “Ừ, cho phép đó, nhưng cắn vừa vừa thôi đó nghe, đừng làm chị đau à nghen!”
Những gì Trí Khoa xem được trong phim người lớn cậu đều đem ra thí nghiệm với chị mình và Trâm Anh háo hức đón nhận. Như hôm nọ, đang tắm ngoài bãi biển, Trí Khoa chợt ôm Trâm Anh vào lòng mà đòi chịch nàng. Trâm Anh lo lắng nhìn quanh ngượng ngùng lắc đầu quầy quậy. Trí Khoa năn nỉ: “Không có ai đâu mà, bãi biển vắng tanh hà… với lại nước biển tới ngực, ai mà thấy được hai đứa mình đang chịch nhau mà chị sợ!”
Nói xong cậu tuột quần tắm của Trâm Anh xuống rồi kề côn thịt cậu vào khe âm đạo nàng. Trâm Anh vừa sợ vừa kích thích. Nàng cố chống cự, đẩy Trí Khoa ra, nhưng cậu hứng tình quá rồi, sau cùng cậu cũng đút được côn thịt vào âm đạo của nàng. Trâm Anh đành đứng đó để cho Trí Khoa chịch mình giữa thanh thiên bạch nhật. Nàng hổ thẹn quá đứng trân người ra đó, không dám tham gia. Trâm Anh nhắm mắt lại không dám nhìn xung quanh, sợ có ai thấy mình đang làm chuyện kỳ cục này thì mắc cỡ chịu sao cho thấu! Nàng chờ cho Trí Khoa bắn khí vào âm đạo nàng đã đời rồi mới véo côn thịt Trí Khoa mà nói: “Em là chúa dâm, ẩu quá, chị sợ em luôn.”
Nhưng tình huống kích dâm đó lởn vởn trong đầu nàng cả mấy ngày sau.
Một lần khác, Trí Khoa biểu nàng bú côn thịt mình nhưng nàng lại không chịu. Trâm Anh dùng dằng: “Thôi, không được đâu, côn thịt em… côn thịt em bự lắm, chị thấy ớn quá. Em nói gì chị cũng sẵn sàng chiều em chứ bú thứ đó của em thì… thì…”
Trí Khoa: “Chị nha! Lúc nào chị kêu em mút âm hộ chị thì em nghe lời liền, vậy mà khi em năn nỉ chị bú em thì chị cứ kiếm cớ để trốn tránh.”
Trâm Anh đuối lý lại thấy Trí Khoa làm mặt buồn xo nên nàng cười làm lành: “Thôi mà, đừng gây sự với chị nữa! Chị nghe theo em đó.”
Trí Khoa mừng rỡ, đưa côn thịt ra cho chị mình bú. Trâm Anh chịu ngậm côn thịt Trí Khoa vào miệng với điều kiện cậu không được ra khí trong miệng nàng. Lúc đầu Trâm Anh hơi lợm giọng vì mùi nồng nồng của côn thịt Trí Khoa nhưng sau một lúc nàng lại thấy thích. Trí Khoa dạy nàng cách bú côn thịt và Trâm Anh học rất mau đến nỗi Trí Khoa suýt bắn khí vào miệng nàng.
Từ đó về sau, Trâm Anh thích nhất là mút côn thịt Trí Khoa thật nhè nhẹ làm Khoa rên rỉ đến khi cậu gần ra khí thì nàng ngừng lại… lặp đi lặp lại màn đó đến khi Trí Khoa không còn biết trời trăng gì nữa. Sau đó chỉ cần đưa tay sụt mạnh vài cú là Trí Khoa la lên rồi bắn khí vung vãi khắp giường. Một cách khác mà Trâm Anh ưa thích là khi Trí Khoa không cầm cự được nữa thì nàng ngậm gốc của côn thịt, hoặc hai túi trứng vào miệng trong khi tay vẫn tiếp tục sục đầu côn thịt đến khi Trí Khoa bắn khí ra. Trâm Anh thích cái cảm nhận tuyệt vời trong miệng khi côn thịt run rẩy bắn khí ra, khi Trí Khoa gồng người la lên. Nàng cắn nhè nhẹ vào gốc côn thịt để cho em trai mình sướng thêm…
Tô Tuấn Khải là anh còn người em song sinh của cậu lại là một người con gái tên Tô Tâm Như chứ không giống như các cặp sinh đôi khác thường là cùng chung giới tính. Từ nhỏ hai anh em đã chơi với nhau rất thân thiết rồi nhưng cậu không bao giờ nghĩ là mình sẽ có tình cảm nào khác ngoài tình cảm anh em cả. Khải nghĩ như vậy nên khi lớn lên cậu đã có bạn gái ngay, có điều cậu đâu biết rằng em gái cậu lại thầm thương yêu cậu.
Khải đâu biết rằng cũng như cậu thì Tâm Như cũng đã trưởng thành và có những đòi hỏi về sinh lý rồi. Vì sự vô tâm đó mà cậu đã để cho em gái cậu nhìn thấy cái cảnh cậu làʍ t̠ìиɦ với bạn gái và đây là bắt đầu bi kịch của gia đình cậu. Về sau này cậu rất là ân hận khi không để ý đến người em gái của mình vì nếu cậu quan tâm đến em cậu hơn thì đâu có ngây ra cảnh oan nghiệt này cơ chứ.
Hôm đó Tuấn Khải nghĩ em gái cậu đi học đến trưa mới về nên sáng hôm đó mới rủ Thư – người bạn gái của cậu đến nhà. Cả hai đã nhiều lần làʍ t̠ìиɦ với nhau rồi vì vậy cậu biết hôm nay hai người cũng sẽ lại làʍ t̠ìиɦ với nhau. Mà nhà cậu hôm nay lại không có ai ở nhà hết vậy là càng thuận tiện cho cậu chứ sao nữa.
Tâm Như có tình cảm đặc biệt với người anh trai của mình nhưng nàng biết cả hai là anh em đồng thời anh nàng cũng có người yêu rồi vì vậy mà nàng đành một mình chịu đựng nỗi đau đang găm nhấm tâm hồn của nàng. Để cố quên đi cái ý nghĩ tội lỗi của mình Tâm Như lao đầu vào học. Nàng học bất kể ngày đêm và tránh không gặp anh mình được càng nhiều càng tốt. Vì nếu cứ gặp anh là nàng lại thấy trong đầu mình hiện lên toàn hình bóng của anh.
Tô Tâm Như
Cũng như mọi ngày hôm đó Tâm Như cũng đi học hai ca học thêm liền. Những hôm nào mà anh mình có nhà là Tâm Như lại tránh mặt, thế nhưng ông trời có ý đùa với mọi cố gắng của nàng. Nàng mới học được một ca, đang trên đường đi đến lớp thứ hai thì trời lại đổ cơn mưa rào. Khi đi khỏi nhà nàng có mang áo mưa gì đâu, vì vậy cơn mưa bất chợt đó đã làm ướt hết quần áo của Tâm Như. Tâm Như hôm nay lại mặc áo trắng nữa thì khi gặp nước mưa thì áo của nàng dính sát vào người làm cho hằn rõ lên cái áσ ɭóŧ màu đen bên trong. Tâm Như rất ngượng khi có rất nhiều cặp mắt nhìn vào mình, nàng phóng thật nhanh về nhà để tránh các ánh mắt ấy. Cũng may là nhà nàng cách chỗ học không xa nên Tâm Như không phải chịu đựng quá lâu những ánh mắt đó nữa.
Về đến nhà Tâm Như lên phòng định thay quần áo xong rồi sẽ đi học luôn vì nếu nàng nhanh nhẹn thì vẫn kịp. Lúc đi về phòng thì Tâm Như nghe thấy bên phòng anh trai có tiếng động, nàng thấy lạ nên ghé tai sát vào tường để nghe cho rõ hơn thì lần này nàng nghe thấy rõ ràng đó là tiếng của ai đó đang rêи ɾỉ. Nàng nghĩ hay là anh mình bị làm sao, nếu vậy mình phải sang để xem anh ấy thế nào mới được. Tâm Như đi sang phòng của anh thì thấy cửa phòng không khoá mà còn đang mở he hé nữa chứ. Đang định gọi anh thì nàng lại nghe thấy tiếng rên khe khẽ phát ra từ đó nhưng lần này không phải tiếng của anh mà là tiếng của một người con gái, nàng thấy thắc mắc sao có tiếng con gái trong phòng anh mà cả hai cùng rên như vậy chứ. Tính tò mò của người con gái thúc đẩy nàng nhìn vào phòng anh để xem chuyện gì đang xảy ra đây.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt nàng là anh đang chúi đầu vào giữa háng của người con gái. Nàng biết người này vì đã có lần nàng thấy cô ta đi cùng anh mình mà. Nàng không ngờ anh trai lại dám đưa gái về nhà để thực hiện cảnh này nữa. Chắc là anh trai nghĩ hôm nay không có ai nhà nên làm gì thì làm đây. Vậy các hôm khác khi không có ai nhà anh cũng dẫn gái về nhà để làm chuyện này rồi. Nàng định quay ra để đi học tiếp nhưng bản năng của người con gái đã thúc đẩy nàng ở lại đây để xem anh làm gì và phần này của nàng đã thắng. Nàng hé cái cánh cửa rộng ra một chút nữa để nhìn cho rõ hơn nhưng bên trong lại khó thấy nàng. Và lần này nàng đã nhìn thấy rõ ràng hơn cảnh bên trong đanh diễn ra. Anh đang chúi đầu vào háng của Diễm Thư – người yêu của anh nàng. Thư đang ngửa mặt lên trời thở hổn hển và khẽ rên rỉ.
Diễm Thư - người yêu của Tuấn Khải
Nàng nhận thấy cả hai người đều không mặc gì trên người cả và con nhỏ Thư mọi bộ phận trên thân thể hay khuôn mặt đều không bằng nàng nhưng sao anh trai lại thích nhỉ? Hay nàng cho anh cái trinh tiết của nàng để được anh trai yêu? Nếu mà chỉ cần như vậy mà nàng được tình yêu của anh trai mà không bị tiếng dư luận là lσạи ɭυâи thì nàng cũng làm rồi. Nàng bây giờ chỉ nhìn thây cái lưng của anh thôi. Nàng thấy ở lưng anh có mồ hồi chảy đầm đìa. Nhưng anh vẫn hì hục lắc qua lắc lại tiếng rêи ɾỉ lại to dần lên ”uumm…uuuhhh”. Nàng có thể biết là anh đang nắc vào chỗ kín của Diễm Thư vì nàng cũng đâu còn nhỏ nữa. Nàng bằng tuổi anh mình nên kiến thức cũng đâu có thiếu đâu cơ chứ. Nàng thấy anh trai àm như vậy một lúc thì bỗng nhiên anh đứng dậy quay người lại làm cho lần đầu tiên nàng nhìn thấy cái côn ŧᏂịŧ của người đàn ông đó. Mà cái côn ŧᏂịŧ đó lại là của anh mình
Tuấn Khải để lộ cho em gái thấy cái côn thịt hơi đen và cương cứng của anh, cậu chĩa qυყ đầυ về phía Diễm Thư và nói: "Đến lượt em rồi đó..."
Tâm Như đang thắc mắc không hiểu anh trai nói như vậy là có ý gì thì có vẻ như là Diễm Thư hiểu ý anh nói. Cậu đưa tay lên cầm lấy côn ŧᏂịŧ cứng ngắc của anh rồi hạ thấp người xuống đưa đầu côn ŧᏂịŧ vào miệng và bắt đầu liếʍ. Tâm Như thấy ghê ghê làm sao ý mà nhỏ Diễm Thư vẫn bú được là thế nào nhưng có vẻ con nhỏ Thư lại thấy rất ngon nên liếʍ rất ngon lành. Cái lưỡi của Thư đưa đi đưa lại đầu côn thịt rồi xuống vành côn ŧᏂịŧ và ngậm hẳn vào miệng mυ"ŧ. Chắc Diễm Thư làm anh trai Tâm Như sướng lắm hay sao đó mà tiếng rêи ɾỉ của anh trai bắt đầu xuất hiện. Tuấn Khải như khoái trá lắm, cậu đưa tay xoa mái tóc rồi ấn đầu cô bồ Diễm Thư liên tục như là anh đang nắc vào mồm nhỏ đó vậy.
Bất chợt Khải đưa tay Thư ra rồi ấn người nhỏ xuống, cậu nhẹ nhàng dạng hai chân cô bồ ra rồi khi Tâm Như không hiểu anh mình định làm gì đây. Rồi Như thấy anh trai cầm côn ŧᏂịŧ của mình nhét vào giữa lỗ âm đạo của Diễm Thư. Khải nhấn một cái thật mạnh vào lút cán. Tâm Như thấy cái lỗ đó của Diễm Thư chắc cũng cỡ như nàng mà thôi mà có thể nhận hết côn thịt của anh mình vào thì lỗ âm đạo của nàng cũng có thể giống vậy.
Diễm Thư khẽ kêu lên: "AAA… hhh” khi Tuấn Khải ấn hết côn thịt của cậu vào âm đạo cô bồ. Khải thụt ra thụt vào trong chỗ đó lúc đầu chậm rồi nhanh dần lên. tiếng kêu của Thư cũng từ đó mà to và rõ hơn: "Aaaa… anh ơi... emmm… sướng… quá… nữa đi anh... a... á á á….”
Tâm Như không thể nghĩ ra là anh mình sướиɠ đến mức nào mà lại kêu như vậy chứ, nàng cũng muốn thử một lần để có thể cảm nhận được cái điều mà đứa bạn của nàng nói là rất sướng đó. Có không ít thằng theo đuổi nàng nhưng không hiểu sao nàng lại yêu anh mình cơ chứ. Mà sau khi nhìn thấy thế này nàng lại muốn được anh chịch như với Diễm Thư. Nàng thấy anh trai tống thẳng côn thịt vào lỗ âm đạo nhỏ Thư và bắt đầu dập lấy dập để và nàng nghe thấy rõ tiếng hai bộ phận sinh dục cả hai người đang chảy nước chạm vào nhau nghe "bẹp bẹp..." Cái âm thanh đó sao mà quyến rũ nàng đến thế. Nàng ước chi mình ở chỗ đó chứ không phải nhỏ Thư đâu. Tiếng rên rỉ vẫn âm ỉ và bất chợt nàng nghe thấy Diễm Thư hét toáng lên: "Ối! anh ơi… em chịu hết nổi rồi… aaaaaa… anh ra đi… em… x..i….n.n.n.n...”
Diễm Thư vừa nói dứt câu thì Tâm Như thấy anh trai vội vã rút côn ŧᏂịŧ ra rồi tiến bắn tung tóe tϊиɧ ŧяùиɠ của mình ra giường chắc có lẽ anh nàng sợ nhỏ Thư có thai nên không dám xuất tinh vào âʍ đa͙σ nhỏ Thư. Khi Tuấn Khải xuất tinh thì cậu rên lên: "A a a...” rồi đổ sập xuống cô bồ Diễm Thư thở hổn hển nói: "Ann… hhh… yêu… e… mm… lắ m!…uhhnmmm..."
Tâm Như rất đau lòng nếu như người mà anh trai nói là nàng có phải tốt hơn không. Nếu Diễm Thư có thể làm gì cho anh mình thì nàng cũng có thể làm cho anh như vậy mà. Nàng tuy rất đau khổ nhưng nàng cũng nhận thấy là bản thân nàng cũng thấy rất kích thích khi nhìn thấy cái cảnh này bằng chứng là khi nàng sờ vào qυần lót của mình thì ướt một mảng. Nàng đã từng thủ dâm nhiều lần nên nàng có thể biết đây là dâm thủy từ âm đạo do sướng mà chảy ra. Sau khi thấy anh trai và nhỏ Thư chắc do quá mệt nên nằm thϊếp ngay trên giường. Nàng thấy vậy cũng về thay quần áo ở nhà. Nàng không mặc đồ lót vào nữa vì nàng bị ướt mà. Nàng cũng thấy khá mệt nên cũng thϊếp đi.
Khi tỉnh dậy thì thấy là đã mười giờ trưa rồi. nàng sang phòng anh mình để xem hai người đã dậy chưa thì nhìn vào phòng thấy không còn ai cả. Nghĩ là anh mình đã đi khỏi nhà rồi nhưng nàng vẫn gọi to "Anh Khải ơi”. Có tiếng anh đáp lại từ dưới lên vậy là anh đang tắm và Diễm Thư cũng về rồi. Biết là anh mình tắm thì rất là lâu nên nàng vào phòng Tuấn Khải để xem còn dấu tích gì ở đây không. Nhìn lên giường nàng vẫn thấy một đống nước ở trên đó. Nàng đặt tay lên đó thử thì thấy nó nhờn nhờn vậy là tinh dịch của anh mình rồi, nàng muốn thử cái vị của thứ nước đó bèn nằm xuống giường và liếm thử vào cái đống nước đó. Lần đầu liếm cái vị của đàn ông nàng thấy có vị thế nào ấy nhưng vì yêu anh trai nên nàng cũng liếm được vài lần. Nàng liếʍ như vậy nên quen với cái mùi này. Đáng lẽ ra nàng liếm hết cơ nhưng nàng muốn có cái nước đó vào trong âm đạo mình. Thế là nàng ngồi dậy lấy tay trát toàn bộ tinh dịch còn sót lại của anh vào tay. Nàng cho tay vào quần và chà sát lên cái âʍ ɦộ của mình. Nàng tự hỏi bây giờ anh trai có thể làm cho nàng giống như Khải đã làm với Diễm Thư có được không?
Nàng mong ước như vậy nhưng người đi vào phòng lại không phải là anh mình mà là Thịnh - bạn thân của Khải, hai người chơi rất thân nên khi đến đây khi biết Khải đang tắm Thịnh cứ lên thẳng phòng của cậu vì mọi lần vẫn như vậy mà. Khi vào đến phòng thì Thịnh nhìn thấy Tâm Như - em gái bạn thân người mà cậu cũng rất thích đang cho tay vào trong quần hình như là để thủ dâm thì phải. Cậu đến gần nàng ôm nàng vào lòng và đưa tay luồn vào trong áo của nàng. Thì ra là Tâm Như không mặc đồ lót đây vậy là quá tốt cho cậu rồi. Tâm Như mở mắt ra để xem người đang ôm nàng có phải là anh không nhưng không phải mà đó là Thịnh vậy là nàng vùng vẫy cố thoát ra nhưng không được. Nàng nói: "Đừng mà Thịnh ơi! Nếu không tôi kêu anh Khải bây giờ."
Thịnh biết bây giờ nếu không làm gì được thì sau này làm gì có cơ hội cơ chứ. cậu nói: "Em đừng lấy Khải dọa anh nhé! Nó tắm còn lâu mới lên đây. Anh sẽ đem lại cho em một cảm giác thật sự không như em mới thủ dâm đâu."
Nói rồi cậu hôn ngấu nghiến lên môi Tâm Như, đôi tay cậu ôm chặt đầu Tâm Như vuốt ve những sợi tóc, Tâm Như cố gắng giãy dụa nói: "Đừng làm thế… tôi còn là con gái..."
Lời nói của nàng càng thêm kích thích. Bàn tay của Thịnh bóp vú nàng một cách tàn bạo và "soạt!" một tiếng chiếc áo ngủ mỏng manh của nàng đã bị rách làm cho đôi vú của Tâm Như lộ ra trước mặt cậu. Cậu đưa miệng xuống mút lấy vú, lấy lưỡi của mình liếm lên đầṳ ѵú một tay kia xoa bầu vú bên kia. Nàng lúc này không thể nào khống chế được mình nữa nàng nhắm mắt khẽ cựa quậy. Thịnh lấy tay xé mạnh cái quần của nàng ra. Vậy là lần đầu tiên cả thân thể nàng trần trụi trước một người con trai nhưng người đó không phải là anh mình. Tuy nàng rất muốn chống lại Thịnh nhưng cơ thể nàng lại không nghe theo những yêu cầu của nàng, Thịnh như mê đi khi cậu bú vú Tâm Như, còn tay kia thì xoa bóp cái mu âm hộ của nàng rồi ngón tay của cậu thọc được vào đúng lỗ âm đạo Tâm Như.
Nàng cong rúm người, nàng muốn lùi cái lỗ âʍ đa͙σ lại nhưng dù nàng giãy dụa bao nhiêu cũng không thể nào cong người được vì Thịnh đã giữ chặt nàng lại. Một tay đút vào lỗ âm đạo Tâm Như và ghì chặt mông, còn tay còn lại cậu bấu chặt vào ngực Tâm Như giữ người nàng thẳng ra. Nàng cố gắng ngăn Thịnh bằng cách khép hai đùi lại nhưng cậu vẫn tiếp tục ngoáy nhẹ ngón tay của mình trong cái lỗ âm đa͙σ nóng hổi đã bắt đầu ướt nhẹp của nàng. Khi thấy âm đạo Tâm Như đã ra khí nhiều như vậy thì Thịnh biết đã đến lúc phải phá trinh nàng rồi. Cậu cởi nhanh khoá quần ra để moi côn thịt ra. Tâm Như thấy vậy biết là mình không thể nào thoát được số mệnh rồi và trinh tiết của nàng không phải được anh mình lấy mà lại là người khác. Nàng chỉ cầu mong sao cho bây giờ nàng dù có chết đi thì nàng cũng không buồn vì nàng vẫn còn trinh cho anh trai.
Nhưng như là trời cao lần này đã hiểu cho lòng nàng khi Thịnh rút được côn ŧᏂịŧ của cậu ra khỏi quần chuẩn bị đút vào lỗ âm đạo của nàng thì cánh cửa phòng bật mở. Và Khải xuất hiện. Nàng mừng vì nàng không mất trinh nhưng nàng buồn và đau khổ vì anh mình đã nhìn thấy cái cảnh này. Nàng nghĩ anh trai sẽ quát lên nhưng không anh lại bảo nàng rất nhẹ nhàng em cứ nằm đấy để anh bảo thằng Thịnh rồi anh vào nói chuyện với em. Lúc này Như chỉ mong anh trai có nói nàng thật lớn thì nàng cũng vui lòng thôi chứ như thế này thì nàng không chịu nổi.
Khải bắt gặp cảnh thằng bạn thân của cậu đang chuẩn bị chịch em gái mình ngay trên giường của cậu thì tức lắm. Cậu sẽ xử lý nhỏ em gái sau nhưng trước tiên cậu phải cho thằng Thịnh một trận đã. Cậu gọi thằng Thịnh xuống dưới nhà và nói: "Mày biết mày đang làm gì không hả?"
Thịnh trả lời tỉnh bơ: "Tao đang định chịch em mày đấy!"
Khải tức lên: "Mày chuẩn bị hϊếp nó sao? Mày có biết nó là em tao không hả?"
Thịnh đáp: "Tao biết nhưng mày cũng biết là tao thích Tâm Như mà!"
Khải: "Thích mà mày hϊếp nó hay sao?"
Thịnh: "Sao mày lại bảo tao hϊếp Tâm Như chứ?"
Khải: "Tao vào nghe thấy nó bảo mày đừng làm vậy mà còn gì."
Thịnh: "Nhưng mày có biết lúc tao mới lên thấy em mày đang thủ dâm không?"
Khải: "Nó thủ dâm. Nhưng như vậy thì đã sao nào? Mày từ trước đến nay chưa thủ da^ʍ bao giờ ư?"
Thịnh: "Nhưng tao vào thấy nó liếm nước gì đó trên giường mày và còn trát nó vào tay để thủ da^ʍ nữa. Nên tao muốn giúp Tâm Như thoả mãn thôi mà."
Khải: "Mày cút ngay cho tao biết không?"
Thịnh: "Mà cho tao phá trinh Tâm Như đi rồi hôm nào tao cho mày phá trinh con Hà em tao."
Khải: "Tao nói mày cút đi cơ mà. nếu mày và con Tâm Như yêu nhau thì tao không cấm được nhưng đó là chuyện sau này. Còn con Hà nếu tao thích tao chịch lúc nào chẳng được cần gì mày cho."
Thịnh: "Mày nhớ lời mày nói đấy. Tâm Như rồi sẽ yêu tao thôi."
Khải: "Mày cút về ngay tao ngứa mắt là tao đánh may đấy."
Tuấn Khải đưa thằng bạn thân ra cửa rôi khoá cửa lại vì hôm nay cha mẹ cậu không về nhà ăn cơm trưa rồi lên phòng để hỏi em gái cho ra lẽ. Nếu em mình yêu thằng Thịnh thì cậu cũng không phản đối được. Cậu vào phòng vẫn thấy Tâm Như vẫn đang trần trụi trên giường và khóc. Cậu lại gần và vỗ nhè nhẹ lên vai cô bé. Cậu và nàng là anh em sinh đôi nên cậu không ngại khi nhìn thấy Tâm Như trần trụi như vậy. Cậu nói: "Thôi đừng khóc nữa Tâm Như."
Tâm Như: "Em xấu hổ lắm anh ơi!"
Tuấn Khải: "Đừng vậy mà thằng Thịnh nó làm gì em đâu."
Tâm Như: "Nhưng em đã để nó nhìn thấy như vậy em có lỗi với anh. Em không thiết sống nữa."
Tuấn Khải: "Đừng em. Anh biết vì em thủ dâm nên Thịnh nó mới hành động như vậy mà."
Tâm Như: "Nhưng em thủ dâm cũng xấu hổ rồi anh ơi."
Tuấn Khải: "Đừng nói vậy mà em. Anh biết em lớn rồi mà. Mà con trai con gái lớn rồi đều phải giải toả tâm lý mà. Anh thông cảm với em."
Tâm Như: "Anh không khinh em chứ?"
Tuấn Khải: "Sao lại khinh chứ. Em không biết gì thì cứ hỏi anh này. Anh sẽ giảng cho em mà. Em đừng có thủ dâm lộ liễu như vậy nhé."
Tâm Như: "Em cũng biết vậy. Em đâu muốn chuyện vừa rồi xaỷ ra đâu vì em muốn dành cái quý giá nhất đời con gái của em cho người mình yêu mà."
Tuấn Khải: "Em có người yêu rồi sao. Vậy thì lúc nãy anh thật kịp thời giúp em đó. Người yêu em là ai vậy?"
Tâm Như: "Anh giúp em đi rồi em sẽ nói."
Tuấn Khải: "Được rồi anh giúp đây. Nhưng anh giúp thế nào?"
"Trước tiên anh nói xem em đẹp không?" Nàng nói xong quay người lại để cho anh trai nhìn thấy toàn bộ thân thể của mình. Trước mặt anh nàng đâu có ngại vì nàng đã quyết định hôm nay sẽ dâng cho anh tất cả rồi ra sao thì ra.
Tuấn Khải buột miệng: "Em đẹp lắm!"
Tâm Như: "So với bạn gái anh thì sao?"
Tuấn Khải: "Tất nhiên là em đẹp hơn rồi."
Tâm Như: "Vậy chọn giữa em và bạn gái anh anh chọn ai?"
Tuấn Khải: "Anh sẽ chọn em."
Tâm Như: "Vậy thì anh chỉ em cách hôn đi."
Tuấn Khải: "Nhưng chỉ thế nào?"
Tâm Như: "Anh cứ hôn em như với người yêu anh đó. Như vậy em mới có thể biết được chứ."
Tuấn Khải: "Được rồi anh giúp nhưng về không được nói với cha mẹ đâu đấy."
Tâm Như: "Vâng. Em biết."
Cậu hôn nhẹ lên môi dưới của Tâm Như rồi dùng hai môi giữ lấy môi dưới của nàng kéo nhẹ rồi thả ra. Tiếp đó cậu nút lấy cả môi dưới của nàng, ngậm vào mồm. Lúc đầu nàng còn bị động, ngồi im, môi hơi mím chặt. Rồi nàng cũng hoà nhịp cùng anh trai, ngậm lấy môi anh mình. Khải đưa tay vòng qua vai nàng, kéo nàng sát vào lòng, nàng cũng lựa theo đó áp sát vào lòng anh. Hai người lúc này dường như không còn là anh em mà như hai người đang yêu nhau vậy. Trông họ rất tình tứ, họ cho nhau những nụ hôn nhẹ nhàng, không gấp gáp, nhưng cũng không kém phần nóng bỏng. Người nàng cứ nóng dần lên, còn cậu thì cũng không kém phần. Vì chạm vào cái thân thể trần trụi mà đẹp đẽ của em gái làm sao cậu chịu được chứ.
Tuấn Khải ghì chặt lấy Tâm Như, kéo nàng vào lòng, để nàng nằm ngửa lên đùi mình, cậu lại tiếp tục cúi xuống hôn nàng một cách mạnh bạo. Tâm Như cũng không còn biết gì nữa, người nàng đang nóng lên. Nàng chỉ còn duy nhất một mong muốn đó là được chịch nhau với anh mình thôi. Thấy anh kéo mình vào lòng, nàng cũng lựa theo, ngả người nằm lên đùi. Cậu một tay đỡ đầu Tâm Như, tay còn lại bắt đầu khám phá. Lúc thì xoa xoa một bên hông của Tâm Như, lúc thì vòng qua ôm lấy eo, lúc lại muốn chộp lấy cặp vú của nàng. Hai người vẫn hôn nhau say mê. Cậu cúi xuống bú, lưỡi cậu cứ rà đi rà lại hai đầu núm vú, tay thì mân mê, thỉnh thoảng lại hơi bóp một chút khiến vú nàng vun cao hơn, trông rất khiêu gợi. Những lúc như vậy người nàng cứ cong lên vì sướng. Cậu cũng tự mình cởi phăng cái áo đang mặc.
Còn nàng chỉ biết thụ động, ôm lấy đầu anh trai mà giày vò trong sung sướng. Cứ mỗi lần cong người lên, nàng lại rên khẽ, tiếng rên vừa e thẹn, vừa mạnh bạo càng làm Khải thêm kích thích. Vừa bú vú vừa xoa bóp, Khải hôn dần xuống vùng bụng. Tay cậu chạm vào cái mu âm hộ ẩm ướt của nàng. Cậu không còn kiềm chế được nữa, quay ngược hẳn người xuống dưới, lúc này nơi tư mật của nàng đang nằm ngay trước mặt cậu. cậu cúi xuống liếm lấy phần dâm thủy vẫn còn đọng trên lớp lông mu của nàng. Rồi cậu lấy ngón trỏ day nhẹ, nnàng thì khỏi nói, rên lên từng chập, người nàng cong lên, hết quằn bên này quại qua bên kia như con cá bị mắc cạn. Rồi như muốn tìm lấy cái phao cứu sinh, nàng túm lấy côn thịt của anh mình. Qua lớp quần đang mặc cậu đang cộm lên và dường như không thể nào chịu nổi, chỉ muốn sổ lồng tung cánh. Thấy nàng đang cố nắm lấy côn thịt của mình như rất khó vì cái quần, cậu tiện tay lột nốt cái quần đang mặc. Trên người cậu bây giờ cũng chỉ còn đúng một cái quần lót.
Nàng như cá được về với nước, sung sướng, vùng vẫy, nàng túm ngay lấy côn thịt bóp một cái khiến anh mình phải ngừng lại kêu. Thấy vậy nàng lại nhẹ nhàng, cởi nốt cái quần lót của cậu, côn thịt của anh trai nàng bật tung ra, được sổ lồng nó vươn dài, cứng cáp, do cậu đang ở tư thế nằm sấp khiến côn thịt chĩa xuống thẳng tắp. Rồi Khải xoay người nằm ngửa, kéo nàng nằm lên trên, âm hộ nàng nằm ngay trên miệng cậu. Cậu lè lưỡi liếm một cái, rồi nhổm cổ, chúi mặt vào âm hộ nàng mà bú. Tâm Như cũng không vừa, nàng dùng tay sục côn thịt cậu rất thành thục, cứ mỗi lúc bao quy đầu được lộn ra nàng lại liếm cái đầu khấc khiến cậu sướng ngất, lại bú càng mạnh bạo. Sục mãi chán, nàng đút nguyên cả côn thịt vào miệng mà mút, có lúc nó chui thật sau chạm đến tận cuống họng khiến nàng buồn nôn, có lúc nó chỉ nằm ở ngoài cửa miệng để được liếm láp tận tâm. Cả hai liếm côn thịt bú âm hộ cho nhau thấy rất là sung sướng.
Nàng không còn trụ được nữa nói: “Cho em đi anh ơi”.
Tuấn Khải cũng đang rất sướng nhưng lương tri mách bảo cậu không được làm tiếp. cậu định ngồi dậy nhưng tay em gái đã vòng lấy người. Nếu cậu quyết tâm đứng dậy thì làm sao mà nàng giữ được cơ chứ nhưng cậu cũng rất nứng côn thịt rồi nên không còn sức nữa.
Cậu nói: “Tâm Như ơi không được đâu anh em ta không thể đâu.”
Tâm Như: “Anh ơi có biết em yêu anh không anh đừng bỏ đi mà. Sau chuyện hôm nay nếu anh bỏ đi thì em chỉ còn nước chết mà thôi. Hay anh coi thường em đã để thằng khác sờ âm hộ hay sao?”
Tuấn Khải: “Không phải vậy đâu. Anh là anh của em mà.”
Tâm Như: “Anh em thì sao chứ. Em yêu anh mà. Sau hôm nay anh muốn bỏ em hay sao cũng được hãy để em được trao cho anh đi. Anh chọn đi.”
Trước lời cầu xin khẩn thiết của em gái đồng thời với sự ma sát của côn thịt và cơ thể nàng, Khải không còn chịu được nữa đành phải phó mặc cho số phận vậy. Cậu nói: “Anh không còn chịu được nữa mặc số phận đến đâu thì đến vậy.”
Dứt lời, Khải ngồi đậy vật Tâm Như nằm ra giường. Hai tay giữ hai chân của nàng banh ra. Cậu đút ngay côn thịt vào âm đạo nàng. Cái đầu tiên rất mạnh nghe “phập” một cái. Cả côn thịt cậu nằm trọn trong âm đạo của nàng. Tâm Như nhăn mặt lộ vẻ đau đớn. Màng trinh bị rách, một dòng máu đỏ chảy ra từ âm đạo nàng. Thấy em gái có vẻ đau nên Khải để nguyên côn thịt trong âm đạo nàng. Chỉ hơi lắc nhẹ và cũng để côn thịt làm quen với cảm giác bị co bóp bởi vách tường thịt trong âm đạo của nàng. Rồi dường như cái cảm giác sung sướng được côn thịt lấp đầy âm đạo đã át đi tất cả. Nàng bắt đầu hẩy mông. Thấy vậy cậu cũng rút dần côn thịt ra ngoài miệng âm đạo rồi đột ngột đâm mạnh vào trong, sâu đến tận gốc. Nàng cong người lên sung sướng. Do ưỡn người lên, cặp vú nàng dường như khiêu gợi hơn cậu dập liên tục. Nàng nhắm mắt, miệng rên lên: “Ư ư ư…”
Cậu dập từ trên xuống, từng cái một, mạnh bạo làm Tâm Như mê đi vì sung sướng. Rồi cái gì đến cũng phải đến, một dòng tinh khí phụt ra. Nàng cảm nhận được dòng khí nóng đang chảy trong âm đạo. Đồng thời nàng cũng xuất khí ra cùng lúc. Chờ cho ra hết khí, Tuấn Khải vẫn tiếp tục hôn nàng, một lúc sau mới chịu rút côn thịt ra. hai người nằm vật ra giường, mệt mỏi, sung sướng, thoả mãn. Cậu nhìn xuống thì thấy trên tấm trải giường có màu đỏ là chứng tích cho việc cậu vừa phá trinh em gái. Bây giờ cả hai như mới nhận ra sự nghiêm trọng của việc mình làm. Tâm Như bắt đầu khóc cho việc mình không thể kiềm chế được cảm xúc còn cậu chỉ biết thở dài mà thôi. Vì mọi việc đã diễn ra rồi bâ giờ có muốn hối lại cũng không kịp nữa vậy là cả hai đành ngồi im không biết nói gì hơn.